"Loài người chúng ta
không có gì để tự hào về với Thiên Chúa." Như chúng ta thấy được trong thời
đại hiện tân tiến hiện nay của con người và trong lịch sử gần đây của thế giới này
thực sự là đúng làm sao. Chiến tranh, hận thù, tàn sát, áp bức, bất công, đói
nghèo mà chúng ta có thể giảm nhưng không, chúng ta lại có thêm ... một cái danh
sách dài vô tận. Điều này ất nhiên không phải là như thế. Những gì Thánh
Phaolô đã nói trong thư gửi cho tín hữu Côrintô. Có lẽ đó là một lời nhắc nhở kịp
thời cho chúng ta để chúng ta biết mình đang thực sự là ai. Chúng ta đã rất dễ dàng trở nên tự hào về bản
thân và những thành tựu của chúng ta, có thể đó là thành tựu cá nhân hoặc những
thành tựu của y học, khoa học, công nghệ và như vậy.v.v.. Một số người thậm chí còn tự hào tuyên bố là không
"cần có" Thiên Chúa nữa ngay trong cái tuổi "giác ngộ" của
chúng ta.
Niềm tự
hào trong chúng ta là để cho chúng ta hãnh diện về một số đức tính tốt đẹp nơi
chúng ta, HAY là có được khả năng của riêng của chúng để chúng ta một quyền coi
thường người khác, và có sự so sánh chúng ta với người khác. Nhưng sự thật chúng
ta người Kitô giáo, chúng ta biết rằng chúng ta chẳng có một thứ gì thuộc riêng
về chúng ta cả. Sự thật về cái TÔI của chúng ta là sự khiêm nhường trong Kitô
giáo, Và chỉ có sự KHIÊM NHƯỜNG mới là một
sự công nhận về cái của trong thực tại .
Những
gì chúng ta gọi là "TÔI" đó luôn luôn là một món quà hay là một Hồng Ân
của Thiên Chúa ban riêng cho mỗi người cho chúng ta, và thật sự đặc biệt đúng với
đức tin của “tôi”, và “tôi” chính là một Kitô hữu. Đó là sự lựa chọn của Thiên
Chúa hoàn toàn đã toàn ban cho chúng ta như thế, chứ không phải là tại chúng ta
có lòng đạo đức, tài năng hay khả năng của “tôi” để chúng ta có thể nói là
"của tôi".
Tuy
nhiên, trong Đức Kitô và nhờ Ngài chúng ta có thể tự hào và tự hào về những gì
Thiên Chúa đã thực hiện trong chúng ta, và cho chúng ta. Đó không phải là niềm
tự hào hay tự phụ để chúng ta làm sự so sánh hay sự phán xét, nhưng một trong
đó là sự duyên dáng, trung thực, khiêm tốn và biết ơn.
Lạy Chúa
là Thiên Chúa, Ngài là sự khôn ngoan của chúng con, là sức mạnh của chúng con, lạy
Chúa, xin cho chúng con có sự thánh thiện để chúng con biết vinh danh Chúa và
chỉ có Chúa mà thôi...
Sat 30th Aug 2014- 21st Sunday
in Ordinary Time (A)
“The human race has nothing to boast about to God.”
How true that is of our present age and the world's recent history. Wars,
hatreds, massacres, oppressions, injustices, hunger and poverty that we could
relieve but don’t … an endless list. This is not, of course, what St Paul was
talking about in his letter to the Christians of Corinth. But maybe it's a
timely reminder of who we really are, we who so easily become proud of
ourselves and our achievements, be they personal or the achievements of
medicine, science, technology and so on. Some people even boast about not
“needing” God any, more, in our “enlightened” age.
To boast
at all is to presume we have some virtue or goodness or ability of our own that
gives us a right to look down on others, compare them unfavourably with
ourselves. But the truth is that we don’t have anything of our own. This truth
about me is Christian humility, a recognition of my reality.
What we
call “mine” is always a gift of God. And that’s especially true of my faith, of
my being a Christian. It’s purely God’s choice that’s made me so, not any
virtue, talent or ability I could say is “mine”.
Yet, in
Christ and through Him I can be proud and boast of what God has done in me, and
for me. It’s not pride or boastfulness that makes comparisons or judgements,
but one that is graceful, truthful, and humbly grateful.
Lord God, You are my wisdom,
my power, my goodness, my holiness. To You alone be glory.
No comments:
Post a Comment