Monday, February 29, 2016

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Bẩy Sau Tuần 2 Mùa Chay



Suy Niệm Tin Mừng Thứ Bẩy Sau Tuần 2 Mùa Chay
Tin Mừng hôm nay đáng lễ phải gọi là dụ ngôn về Người Cha nhân Tử, chứ không phải là dụ ngôn nó về người con hoang đàng, vì con không có gì là anh hùng, không có gì để khen cả. Nhưng nên được gọi là dụ ngôn về Tình Yêu thương của người Cha Nhân từ. Vì bài học hôm nay cho chúng ta thấy rõ tình yêu của một người cha hơn là thấy tội lỗi của người con.
            Qua Bài dụ ngôn dụ ngôn, Chúa Giêsu cho chúng ta biết rất nhiều về sự tha thứ của Thiên Chúa, như Người cha mong mỏi chờ đợi người con trở từng giây, từng ngày.. Bởi vì khi Người cha đã vui mừng khi thấy ngưòi con từ đằng xa. Khi người con đến, ông đã tha thứ cho anh ta mà không một có lời trách cứ. Đó một cách để tha thứ, khi đã được tha thứ là như được ban tặng một đặc ân, nhưng đó không phải là sự tha thứ mà Đức Giêsu muốn  nói đến.
            Sự trở về của người con hoang đàng không phải là sự kết thúc của câu chuyện. Còn người anh trai nữa, Ang đã thực sự không hài long khi biết rằng người em của ông mình đã trở về, Người Anh này đại diện cho những người Pharisêu tự mãn, những người chỉ muốn xem những tội nhân phải được tiêu diệt hơn là tha thứ và được cứu rỗi. Thái độ của anh ta cho thấy rằng những năm anh ta đã vâng phục cha mình, là những năm anh làm nhiệm vụ trong sự  khắc nghiệt và không phải là sự phục vụ trong yêu thương. Thái độ của anh ta là một trong những thái độ thiếu sự thông cảm hoàn toàn, nhưng người Cha luôn mong muốn anh có mặt trong bữa tiệc.
            Tiên tri Micah đã viết về tình yêu trung tín của Thiên Chúa. Chúng ta không thể đứng trước mặt Thiên Chúa nói rằng chúng ta công chính; Thiên Chúa mới là Đấng từ bi và nhân hậu.
            Lạy Chúa, cho chúng con thấy được tình yêu trung tín của Chúa và xin thương xót chúng con mãi mãi.

Saturday 2nd week of Lent
Today’s Gospel should never have been called the parable of the Prodigal Son, for the son is not the hero. It should be called the parable of the Loving Father, for it tells us rather about a father’s love than a son’s sin.
            It tells us much about the forgiveness of God. The father must have been waiting and watching for the son to come home, for he saw him a long way off. When he came, he forgave him with no recriminations. There is a way of forgiving, when forgiveness is conferred as a favour, but that is not the forgiveness which Jesus speaks about.
            The Prodigal’s return is not the end of the story. There enters the elder brother who was actually sorry that his brother had come home. He stands for the self-righteous Pharisees who would rather see a sinner destroyed than saved. His attitude shows that his years of obedience to his father had been years of grim duty and not of loving service. His attitude is one of utter lack of sympathy, but the Father includes him in the feast.
            Prophet Micah and psalmist write about the faithful love of God. We cannot stand before God saying we are righteous; it is God who is compassionate and merciful.
Lord, show us your faithful love and have mercy on us for ever.

No comments:

Post a Comment