Cả hai bài đọc hôm nay nói về Thiên Chúa
và Chúa Giêsu là Mục
Tử dân riêng của Ngài.Đặc biệt là trong những sự yếu
đuối và sự hay hư mất cùa con người
chúng ta. (Bài đọc trích sách
Tiên tri Isaiah hôm nay rất là đặc biệt,
rất hay ho và thấm thía với một khung cảnh xinh đẹp đang chuẩn bị để đón Chúa Giáng trần).
Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu đưa ra một dụ ngôn
người mục tử, một dụ ngôn mà Ngài dã đem chính bản thân mình ra để làm thí dụ. Đó là hình ảnh của một người chăn chiên, hay
chăn cừu đã bị lạc
mất một con chiên con
trong số hằng
một trăm
chiên khác trong đàn. Tuy nhiên, Ngài bỏ lại tất cả những người "tốt"
và đi tìm kiếm những người con
người đang đi “lạc”. Như chúng ta thấytrong bài Dụ ngôn, không có ai nhắc tới
hay nói rõ lý do là
tại sao một con chiên
lại đi lạc bày. Những tất cả vấn đề ở đây là nó đã bị lạc và bị tách biệt
ra khỏi bày
chiên của người
chăn chiên. Và, khi ông ta tiìm thấy nó ,
ông không nổi giận lôi đình chưởi rủa, mắng mỏ hay đánh đập nó cho bỏ ghét vì
ộng đã phải bỏ công đi tìm, nhưng trái lại ông ta dã âu yếu vác nó trên vai
mình và mang nó trở lại với đàn chiên, Ông ta cảm thấy thật là hạnh phúc hơn với 1 con chiên lạc đã trở về bày này hơn cả chín mươi chín người khác.
Trong bài dụ ngôn này, chúng ta
có thể cảm nhận được
hình như có một chút sự phóng đại
ở đây bởi vì, thật sự hay lẽ tất nhiên, Người Mục Tử thực đều yêu thương tất cả những
con chiên trong
bày của mình như nhau. Nhưng
có
một điểm chúng
ta cần phải chú ý: đó là Thiên Chúa, người Mục Tử nhân lành của chúng ta
luôn luôn để ý và yêu thương chúng
ta vô một
cách vô tận, vo điều kiện
và không những
chỉ sẵn sàng để đem chúng ta trở lại với
dàn chiên của Ngày, mà Ngài còn hân hoan, cực vui
mừng tột độ về những
lần chúng ta tìm đường trở về với Ngài.
Dụ ngôn này có thể được áp dụng cả
với những "kẻ bé mọn", những người đã vô tình hay cố
ý đã đi lầm đường, lạc lối, hoặc những người
đã bị cám dỗ, sa ngã đã làm những điều qua
khủng khiếp cho
linh hồn họ phải xa lần và lạc
lối. Tất cả sẽ được chào đón và
được đón tiếp trở lại với niềm vui như nhau. Chúng ta có thể tự hỏi chính mình: Chúng ta có
đã sẵn sàng để tha thứ và tiếp nhận những người đã làm
những điều sai trái chúng
ta, không
phải chỉ là sự miễn cưỡng nhưng luôn là sự
sẵn sàng tha thứ với
tình yêu chân thật và niềm
vui mừng hân hoan. Lạy Chúa, Chúa chính là
vị Mục Tử Nhân
Lành!, Xin dạy và thánh hóa chúng con biết
trở nên giống Chúa… Biết Tha Thứ, biết Yêu thương
Tue 10th Dec 2013, 2nd Week of Advent Is. 40:1-11;
Both readings today speak of God and Jesus as the Shepherd of his
people, especially of the weak and the lost. (The first reading from Isaiah is
particularly beautiful and should be read). In the Gospel, Jesus gives a
parable of the shepherd, a parable about himself. It is of a shepherd who has
lost just one sheep out of a hundred. Yet he leaves all the ‘good’ ones and
goes in search of the stray. It does not say why this one sheep wandered off.
All that matters is that it has got lost and is separated from its shepherd.
And, when he finds it and brings it back, he is happier over this lost sheep
than he is over the ninety-nine who never wandered away. This being a parable there is probably a little
exaggeration here because, of course, the real Shepherd loves all his sheep
equally. But a point is being made: that our God loves us unconditionally and
is not only ready to have us back in the fold but is positively overjoyed about
it.
This parable can
be applied both to those ‘little ones’ who were led astray or those who did the
terrible thing of leading them astray. Both will be welcomed back with equal
joy. And we might ask ourselves how ready are we to receive back those who have
wronged us, not just grudgingly but with joy.
Lord, You are the Good Shepherd!
No comments:
Post a Comment