Qua bài tin mừng hôm nay, Nếu chúng ta càng để tâm suy niệm việc về Đức Maria đã vội vàng ra đi và đến
thăm Elisabét chị họ mình , chúng ta càng hiểu rõ hơn tầm quan trọng về sự hiểu
biết tinh thần Kitô giáo, mà tinh thần yêu thương luôn
luôn sẽ được thấy
dưới hình thức phục vụ. Ngay sau khi Thiên Thần Gabriel ra đi, Đức
Maria có thể đã cầu nguyện để ca ngợi và tạ ơn Chúa vì hồng ân vĩ đại mà Đức Maria đã nhận được nơi Thiên
Chúa. Nhưng nếu Đức Maria đã đã thức sự cầu nguyện như thế, thì
lời cầu nguyện của Đức Maria đã
sớm thúc đẩy Đức Maria ra đi trong vội vàng để đến
thăm Elisabét, cho sự mặc khải về thời kỳ mang thai của Elisabét là một phần thông điệp của thiên thần, điều quan trọng là lời ngợi khen (Magnificat) của Đức Maria không đến với chúng ta như là một phần cầu nguyện riêng tư
của Đức Maria, nhưng đó chỉ là một phần trong
cuộc viếng thăm bà Elisabét, nơi mà Đức Maria đã sung sướng hạnh phúc để chia sẻ niềm vui của mình với Elisabét, và chia sẻ niềm vui của mình
với người thân thích
Trong Tin
Mừng, thánh Luca đã không đưa ra một chi tiết nào về cách mà một phụ nữ
non trẻ, có thể thực hiện cuộc
hành trình dài hơn 150 cây số đầy nguy hiểm từ
Nazareth ở vùng Galilê đến nhà của Elisabét trong vùng đồi
núi của xứ Giu-đê, Câu chuyện ở đây không phải là để nói
tới thành tích của Đức Maria trong việc thực hiện chuyến đi mạo hiểm này, nhưng muốn nói
đến tình yêu và hình ảnh niềm
vui đang linh hoạt nơi đức Maria. Nếu chúng ta chịu khó để ý, mỗi khi Đức Maria được nhắc đến
trong Tin Mừng, chúng ta thấy trọng tâm
được chú ý đến không phải
là Đức Mẹ, nhưng những người khác và nhu cầu của
họ. Đức Maria là hoàn toàn
được đặt ngoài trọng tâm của các câu chuyện và sự chú ý của mọi
người. Như lời Đức Giáo Hoàng Franxicô đã nói:” Đức Maria thì hoàn toàn chưa bao giờ đã tự nhắc tới mình. Tất cả mọi thứ Đức Maria đã hướng đến người con trai của bà, cũng như trọn cuộc sống của người con trai của bà đã hướng vào Thiên Chúa”.
Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết phục vụ người khác một cách háo hức hăng say như Đức Maria đã làm.
Sat 21st Dec 2013 -3rd Sunday of Advent (A)
The more we meditate on Mary’s going in haste to visit Elizabeth,
the more we understand the importance of the incident for an understanding of
Christian spirituality, which will always be a spirituality of love manifesting
itself in some form of service. As soon
as the Angel Gabriel left her, Mary may indeed have taken herself to prayer to
praise and thank God for the great grace she had received. But if she did, her
prayer soon led her to leave in haste to go to Elizabeth, for the revelation of
Elizabeth’s pregnancy was part of the angel’s message, It is significant that
Mary’s Magnificat does not come to us as part of her personal and private
prayer, but only as part of her visit to Elizabeth where she shared Elizabeth’s
joy and shared her own joy with her kinswoman.
Luke gives no
details about how a young woman could suddenly undertake the long and hazardous
journey from Nazareth in Galilee to Elizabeth’s home in the hill country of
Judea, for the story is not about Mary’s achievement in making the journey but
in the love and joy that animated her. Whenever Mary is mentioned in the
Gospels, the centre of attention is not Mary herself but other people and their
needs. Mary is entirely free from self-centredness. To use Pope Francis’ word:
Mary is entirely non-self-referential. Everything points to her son, just as
her son's whole life pointed to God. Lord, teach us to serve others as eagerly as
Mary did.
No comments:
Post a Comment