Friday, December 20, 2013

Bài Giảng Lễ Chúa Nhật thứ Tư Mùa Vọng theo Tin Mừng thánh Mathêu (1:18-24)



Thiên Chúa của chúng ta đến và gặp gỡ chúng ta.
Mặc dù Thiên Chúa Đấng luôn luôn đi trước và chủ động trong các việc của Ngài, Nhưng Thiên Chúa không bao giờ “bắt buộc Ngài vào trong cuộc sống của chúng ta, Ngài luôn luôn cho phép chúng ta ly quyết định cho chính mình. Để đáp ứng lời mời gọi của Ngài, chúng ta có thể trả lời có hoặc không. Thiên Chúa cho phép chúng ta được tự do. Nhưng nhuu4ng quyết định riêng của chúng ta rất hiếm khi mà được đơn giản. Vì thế Thiên Chúa cũng cho phép chúng ta tự quyết định lưng chng với một sự kết hợp giữa có và không ... Sau hết, chúng ta là những sinh vật phức tạp, và ngay cả khi chúng ta nói bằng đôi môi của chúng ta, thế nhưng trong lòng của chúng ta thì thường xuyên lại nói là “không”.
            Trong Tin Mừng  Chúa Nhật thứ Tư Mùa Vọng hôm nay, chúng ta thấy Thiên Chúa một lần nữa đã ra tay chủ động trước, Ngài đã đi vào cuộc sống của thánh Giuse mời gi ngài đóng một vai trò trong chương trình lịch sử cứu độ loài ngưới. Tất nhiên, Thánh Giuse đã không biết và hiểu được cái ý nghĩa những gì mà ông ta đã  được mời gọi để  tham d vào trong chương trình này của Thiên Chúa. Theo quan điểm của mình, thì Thánh Giuse đang đứng trong một trình trạng khó xử.  Thánh Giuse quan tâm cho Đức Maria, vị hôn thê của mình, nhưng Đức Maria lại đã có thai. Điều này thật một nỗi kh s và khó khăn cho Thánh Giuse rt nhiu, và Thánh Giuse đã phải đối mặt với một sự bối rối nghiêm trọng cho chính mình và cho Đức Maria.
            Đối với con người tầm thường như chúng ta, thì không mấy ngạc nhiên  cho lắm, khi Thánh Giuse chuẩn bị làm những gì hầu hết các đàn ông thời đó và có thể thời nay sẽ làm với cái địa vị, danh dự và cái tự trọng của mình. Nhưng với Thánh Giuse là ngưi rt công chính, ngài chỉ muốn làm điều gì trong sự thông cảm, với lòng rộng lượng hơn. Đó là việc ngài sẽ ly dị Đức Maria một cách thầm lặng.  Nhưng  Thiên Chúa đã can thiệp sai thiên thần của Ngài đến với Thánh Giuse trong một giấc mơ, để tiết lộ cho ông ta biết những điều kỳ diệu đã xảy ra, đó Đức Maria đã có thai là do phép của Chúa Thánh Thần người con này sẽ được gọi là Giêsu. Chúng ta đã không được biết đến những mà thánh Giuse đã phản ứng đáp lại khi này. Nhưng chúng ta biết rằng Thánh Giuse đã vâng theo thánh ý Chúa và đã làm theo những gì Chúa đã truyền dy cho ngài. Và Thánh Giuse đã  đem  Đức Maria về  chung sống với ngài như vợ chồng theo như li thiên thn truyn..
            Nếu chúng ta thử so sánh điều này với cá dữ kiện trong bài đọc về việc Truyền Tin của thiên thần Gabriel với Đức Maria trong Tin Mừng Thánh Luca (Lc 1,26-38). Trong nhiều cách hai dữ kiện này có vẻ giống nhau, nhưng có một số khác biệt quan trọng.  Đó là Đức Maria đã được thiên thần hiện đến thiên thần báo cho Đức Maria biết là Đức Maria sẽ thụ thai một người con Trai bởi Chúa Thánh Thần Người con Trai này sẽ được gọi là Giêsu. đoạn cuối thông điệp của thiên thần Đức Maria đã nói: "Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói".  Không giống như Thánh Giuse ở phần là, lời nói của Đức Maria đã được ghi nhận. Nhưng giống như Thánh Giuse ở chỗ là phản ứng của Đức Maria với Thiên Chúa “Xin vâng”.
            Bây giờ, mặc dù ở đây chúng ta nói về những sự phức tạp sự bất hảo của con người, câu chuyện của thánh Giuse trong Tin mừng hôm nay đã cho chúng ta những điều rất đáng khích lệ sâu sắc. Đôi khi tất cả mọi người  chúng ta nghĩ rằng để đáp lại lời mời gọi có ý nghĩa Thiên Chúa muốn nơi chúng ta, chúng ta cần phải được hoàn hảo trên mọi phương diện.  Nếu thế, đây chính là một vấn đề đối với chúng ta khi chúng ta  nhấn mạnh đến sự hoàn hảo nơi chính chúng ta và ở nơi những người khác, Nếu nói về vì động tinh khiết nơi chính chúng ta, thì chắc chắn rằng chúng ta sẽ phải chờ một thời gian rất dài. Nhưng thay vào đó, chúng ta cần phải thừa nhận sự bất hảo (không hoàn hảo) nơi chính chúng ta chúng ta s thấy rằng Thiên Chúa có thể thực hiện những điều thực sự tuyệt vời nơi chúng ta, ngay cả với những phản ứng rất bất hảo của chúng ta.
            Thiên Chúa hoạt động nơi, vi chúng ta ở bất cứ nơi nào, nhưng Ngài có thể đưa chúng ta đến những nơi chúng ta muốn được đến. Tuy nhiên, Ngài bắt đầu ngay ở đây, nơi mà tôi và các bạn đang hiện diện. Thiên Chúa đã đi vào đời sống của Thánh Giuse, một con người chân chính, đã đưa ông đến sự thánh thiện tuyệt vời. Nhưng Thiên Chúa đã và đang hoạt động nơi và với tất cả mọi người chúng ta dù là những người đàn ông hay những người phụ nữ đã có nhiều thiếu sót rất nhiều hơn Thánh Giuse, thế mà Thiên Chúa đã làm những điều tuyệt vời nơi họ. Chúng ta đã thấy được điều này trong cuộc sống của các thánh, một số người trong số các thánh đó họ những kẻ tội lỗi, nhưng những người ấy đã được đưa đến cuộc sống nên thánh tuyệt vời. Thiên Chúa không đòi hỏi một sự thay đổi hoàn toàn, và phải hoàn hảo nơi họ, nhưng Thiên Chúa đã giúp họ nhận định những sai lầm và giúp họ hoán cải liên tục trong cuộc sống và trong cuộc hành trình của họ với Thiên Chúa. Sau cùng, Thiên Chúa luôn luôn tiếp tục chủ động những hành động của Ngài trong chúng ta ngay cả sau khi chúng ta thưa “Vâng” với Ngài.


Our God Comes to Meet Us
Although it is God who makes the first move, he never forces himself on us and always allows us to answer for ourselves. In response to his invitations to us we can answer yes or no. God allows that. But our responses are rarely, if ever, quite that straightforward. And so God also allows us to answer with a combination of yes and no. After all, we are complicated creatures; and even when we say yes with our lips, this so often comes with at least a touch of no.
In the Gospel for this Fourth Sunday of Advent we find God yet again making the first move, this time coming into Joseph’s life and inviting him to play a role in the history of salvation. Of course, Joseph does not know the significance of what he is being asked to take part in. From his perspective he is in a dilemma. He cares for Mary, his betrothed, but she is with child. This is very difficult for him and he is facing a serious embarrassment both for himself and for Mary.
Not surprisingly, perhaps, Joseph was preparing to do what most men of his time and place would do, but to do this in as kind a way as possible. He would divorce Mary quietly. Then God intervenes and sends his angel to Joseph in a dream, revealing to him something of what marvelous things were taking place, that Mary had conceived a son by the Holy Spirit and that he was to be called Jesus. We are not told what Joseph’s words were in response to this, or even if he said anything at all about it. But we know that his response was very much a yes. For Joseph went and did what the Lord commanded him. He took Mary into his home.
It’s worth comparing this with the account of the Annunciation by the angel Gabriel to Mary in the Gospel of Luke (Lk 1.26-38). In many ways the two accounts are similar, but there are some important differences. Mary too is visited by an angel and the angel tells her about the son she would conceive by the Holy Spirit and who would be called Jesus. And at the end of the angel’s message Mary says, ‘Behold, I am the handmaid of the Lord; let it be to me according to your word.’ Unlike Joseph, her words are recorded. But like Joseph her response to God was yes.
Catholics believe that Mary was conceived free from Original Sin and so lived a fully redeemed life. Because of this, Mary was given the special privilege that all her responses to God were yes to God, and not only yes to God, but pure, unalloyed by sin, by negativity, by resistance. And here we have perhaps another difference regarding what we can say about the responses of Joseph and of Mary. I do not claim to be privy to what graces were present in Joseph when he did what the Lord commanded him, but I suspect that even the very positive response of so a great saint as Joseph was touched at least to some extent by the same sorts of complexities as are found in your responses to God and in my responses to God.
Now, even though this is to speak of human complexity and imperfection, Joseph’s story is, I think, deeply encouraging for all of us. Sometimes people think that in order for our responses to be meaningful they need to be perfect. The trouble with this is that if we insist upon perfection in ourselves and in others, for pure motives in ourselves and in others, then we will have to wait a very long time. Instead, we need to acknowledge the imperfection in ourselves and in others and come to see that God can do truly marvellous things, even with our highly imperfect responses.
There is an old joke about a person in an isolated spot asking for directions. The reply given is: ‘Well, I can show you the way, but if I were you, I wouldn’t start from here.’ The joke is that we always start from whatever place is here. There is no other place we can start from. And the same is true of our relationships with God, our relationships with others and our relationships with ourselves. We always start from where we are.
God works with us where we are, but can bring us to where we ought to be. But he starts with where are. God came into the life of Joseph, a righteous man, and brought him to great sanctity. But God works with men and women far more flawed than Joseph and does marvellous things with them. We see this in the lives of the saints, some of whom were great sinners, but who were brought to lives of great sanctity. God did not demand a perfect response from them, but God helped shape their ongoing responses as they journeyed with him.
After all, God continues to make the first move even after we say yes.
 


No comments:

Post a Comment