Ta là đường, là sự thật và là sự sống; không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy”
ngày hôm nay, thứ Sáu tuần thứ 4 Phục Sinh, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta phải bình tĩnh, thanh thản và vui mừng thông suốt như dòng sông an bình được tuôn trào từ Trái Tim Chúa phục sinh đến với chúng ta một cách mụ mị và không ngừng, Bởi vì chúng ta thường hay bị lung lay bởi những hoạt động cuồng nhiệt nhưng vô ích. Đó là những kích động bồn chồn và căng thẳng. Thời điểm khi mà Ma Quỷ, là cha của sự dối trá đã nhiễm trí thông minh của con người bằng cách cám dỗ và làm đảo lộn sự suy nghĩ của con người chúng ta, làm cho chúng ta không còn phân biệt đâu là xấu và đâu là tốt, chúng mong gây trồng trong tâm hồn con người những mối nghi ngờ và hoài nghi nhằm có thể tiêu diệt các dấu vết nhỏ của hy vọng trong một chân trời của sự phong phú mà thế giới xu nịnh của ma qủy không biết, cũng như không có thể cho.
Những thành quả của các doanh nghiệp quỷ quái này là hiển nhiên. Một khi "vô nghĩa" và các sự mất mát của tính siêu việt thắng nơi số đông người, họ thấy rằng không phải họ chỉ quên cách sống của họ, nhưng họ cũng đã đánh mất đi cái giá trị của cuộc sống. Chiến tranh, thù nghịch, bóc lôt, bạo lực, và ích kỷ trước khi cuộc sống (như kiềm chế sinh sản, phá thai, an tử ...), gia đình tan vỡ, tuổi trẻ sống không có mục đích, và vv và vv, tạo thành lời nói dối lớn hơn mà các “giàn giáo” đáng buồn của cái gọi là xã hội của những "tiến bộ" .
Ngay ở giữa tất cả, Chúa Giêsu, Vua Hòa Bình, đã lặp đi lặp lại với mọi người chúng ta là thành tâm thiện chí, với sự dịu dàng vô hạn của Ngài: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy.”» (Ga 14:1), Bên phải của Chúa Cha, Ngài trân trọng như một ước mơ hy vọng nơi lòng thương xót của Ngài, thời điểm này khi Ngài có chúng ta bên cạnh “để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (Ga 14:03). Chúng ta không thể tranh luận như Thánh Thomas đã làm. Chúng ta đã biết và chúng ta biết nhờ vào ân sủng tuyệt đối, con đường dẫn đến với Chúa Cha, mà trong nhà có rất nhiều phòng. Một nơi ở trên thiên đường đã được chuẩn bị cho chúng ta và chổ này sẽ mãi mãi trống vắng nếu chúng ta không chiếm cứ và dọn vào. Do đó, Chúng ta, hãy đến gần gũi với Chúa hơn, Chúng ta không cần phải sợ hãi và sự tin tưởng nơi Chúa không có giới hạn. Chúa là đường, và là sự thật Ngài không hề chối bỏ và có sự viên mãn của cuộc sống.
Comment: Fr. David COMPTE i Verdaguer (Manlleu, Barcelona, Spain)
After Jesus had washed the feet of the disciples...
Today,
as with those movies that, at the beginning, take us back in time, our liturgy remembers
a passage that belongs to the Holy Thursday: Jesus washes the feet of his
disciples (cf. Jn 13:12). Thus, this gesture —read from the Easter perspective—
recovers a perennial validity. Let us consider only three ideas.
In the first place, the centrality
of the person. In our society it seems that to do is the thermometer to measure
a person's worth. Within this dynamic it is easy for people to be considered as
tools; we use each other extremely easy. Today, the Gospel urges us to
transform this dynamic into service dynamics: the other party will never be
just a tool. It would rather be a matter of living a spirituality of communion,
where the other one —quoting John Paul II— becomes “someone that belongs to me”
and a “gift to me”, whom we have “to give room” to. In our language we could
translate it as “to care about other people's feelings”. Do we care about other
people's feelings? Do we listen to them when they speak to us?
In our world of image and
communications, this is not a message to transmit, but a job to be done, to
live up to every day: «and blessed are you if you put it into practice!» (Jn
13:17). Maybe, this is why the Master does not limit himself to an explanation:
He imprints into his disciples' memory his gesture of service, to pass it
immediately on to the Church's memory; a memory that we demand to become a
gesture, time and again: in the lives of so many families, of so many people.
Finally, a warning signal: «The one
who shared my table has risen against me» (Jn 13:18). In the Eucharist, Jesus
resurrected becomes our servant, He washes our feet. But the physical presence
is not enough. We have to learn in the Eucharist and get the necessary strength
from so that it may become a reality that «having received the gift of love, we
die to sin and we live for God» (Saint Fulgence, Bishop of Ruspe).
Hôm nay, chúng ta mừng lễ
thánh Giuse Thợ, Giáo Hội ban cho chúng ta gương Thánh Giuse, một người thợ mộc quê nghèo Nazareth, một người
người lao động gương mẫu,
biết giữ mái ấm gia đình của mình và phát
triển nghề nghiệp của mình. Đây là cách sống bình thường trong thế giới hôm nay của chúng ta, Mỗi người phải biết tự cách
kiếm ăn chính
mình bằng việc đổ mồ hôi, lao động. Theo Công tế Nhân quyền cho chúng ta biết rằng mỗi người
chúng ta đều có quyền làm một công việc và được trả công, Đây là cách mà chúng ta
làm tròn nghĩa vụ của chúng ta và được thanh toán mức tiền lương xứng đáng với công việc chúng ta làm. Hôm nay, Hội Thánh cầu
nguyện cho ngày quốc tế lao động,
để mỗi người lao động có thể thực hiện đầy đủ nhiệm vụ của mình và được sống đúng với quyền làm người.
Qua bài một Tin Mừng hôm nay, Phúc âm giới thiệu Chúa Giêsu là “con bác thợ mộc” (Mt 13:56), tại quê hương
của Ngài là làng Nazareth,
nơi Chúa đã lớn
lên , trưởng thành và
nơi Ngài đã sống phần lớn cuộc sống của mình. Tuy nhiên, người Nazareth vẫn chưa thực sự biết rõ con người của Chúa Giêsu.
Họ có thể nghĩ rằng họ biết Ngài rất rõ, rất nhiều, nhưng họ thực sự không
biết gì cả. Đấy là lý do tại sao họ không thể giải thích được là từ đau mà Chúa Giêsu nhận
được sự khôn ngoan và có
uy quyền
đặc biệt.
Nhưng, với người Kitô hữu chúng ta, chúng ta có biết đầy đủ về Chúa Giêsu Kitô?
Chúng ta cũng thuộc về dân Ngài, người của Thiên Chúa, người của Giáo Hội, tuy
nhiên, sự việc có
thể xảy ra cho chúng ta như
tương
tự đã xảy ra với những người
Nazarét này, có nghĩa là, họ không biết Chúa. Nếu chúng ta có thể học hỏi những điều
tốt đẹp và tích cực từ bất kỳ một người nào khác, thậm chí nhiều hơn thế nữa, chúng ta có thể học hỏi
nơi
Chúa Giêsu làng Nazareth, bằng cách lắng nghe Tin
Mừng mỗi ngày. đấy là
cách chúng ta có thể học hỏi và biết được nhiều điều tốt đẹp về Chúa Giêsu.
Đây là cách mà chúng ta có thể làm phong phú thêm cuộc sống tâm linh ta và niềm tin của chúng
ta. Chúng ta hãy thầnh tam cầu
xin thánh Giuse,
người đã có công nuôi nấng,
dưỡng dục tốt
Chúa Giêsu biết sống theo gương
lao động và sự thánh thiện của Ngài
St
Joseph the Worker
Does God work?
Genesis tells us “God finished His work.” “He rested from the work He had been
doing.” This picture of God working gives us a human picture of God bringing
into being all creatures of our world. On the last day, God rested. Was God
tired? Through His working and resting the image of our God comes very close to
us.
Jesus certainly worked. He was a
carpenter, an artisan. For almost thirty years Jesus earned His living and
supported His mother, and maybe Joseph too He knew the anxiety of upkeeing His
house, making ends meet, or paying taxes. Certainly it was Joseph who taught
Him this.
Why a feast to honour St Joseph as a
worker? The Church saw that honouring the worker and work is good because work
is noble, and can be our means of becoming holy. So in our celebration today we
see Jesus, the all Holy One, working with His hands.
Creator God, give us the grace to
see the dignity and holiness in every person’s work, and let my own work be a
means of my sanctification.
No comments:
Post a Comment