Chúa Giêsu là Thiên
Chúa, nhưng Ngài đã xuống thế gian này để trở thành một người tầm thường như chúng ta để cứu con người yếu đuối hay sa ngã
chúng ta để chúng ta có thể tìm đường trở
về với Thiên Chúa.
Qua bài Tin Mừng hôm
nay, chúng ta đã cảm nghiệm được
những phép lạ mà Chúa Giêsu đã làm cho mẹ vợ của
ông Simon Phêrô
được hết bệnh, và qua nhiều phép lạ
khác và việc trừ quỷ mà Ngài đã thực hiện tại đây. Là con người
thật có thịt, có da như chúng ta, nhưng bản tính con người của Chúa
Giêsu thì luôn hoàn
hảo, vô tội, không có một vết nhơ,
tỳ ố nào, kể cả một tý lòng ích
kỷ, sự
lười biếng, hay lòng tự cao.
Đặc tính cá nhân của Chúa Giêsu rất cân bằng và hoàn
hảo, vững chãi nhưng dịu dàng. Tâm hồn của Ngài đã
vượt quá sự
tuyệt vời,
tràn đầy ánh sáng rực rỡ trong Chúa
Thánh Thần với sự hiểu biết. Chúa Kitô
thật là hoàn hảo, và tuyệt vời, Vì Ngài là Thiên Chúa từ Thiên Chúa và
ánh sáng từ ánh sáng, nhưng Ngài vẫn
cần phải có
những thời giở, cơ hội
để được gần với Chúa Cha. Ngài cần phải ra
đi tìm
nơi thanh vắng để cầu nguyện. Ngài thậm chí đã phải thức khuya, dậy sớm để dành thời
giờ cho việc cầu nguyện, đối thoại
với Chúa Cha.. Nếu Chúa Giêsu là Thiên Chúa, là một con người hoàn hảo hoàn toàn trên mọi phương diện mà còn cần cầu nguyện.Còn chúng ta, chúng ta là những
người quá yếu
đuối,
dễ sa
ngã và bị cám dỗ, Vậy chúng ta phải làm gì đây? Nếu việc cầu nguyện hàng ngày là việc rất cần thiết với Đức
Kitô, thì việc cầu nguyện này phải là sự cần
thiết nhất cho chúng ta là những môn đệ của Đức Kitô.
Đức Cố Hồng y Franxicô
Xaviê Nguyễn Văn Thuận là một ví dụ điển hình tốt cho chúng ta về việc cầu nguyện. Sau khi nhận chức Tổng Giám Mục
phó Sài Gòn được
ít ngày, Việt Nam rơi vào chế độ Cộng sản, ngày 15 Tháng Tám năm 1975. Đức HY Nguyễn Văn Thận đã bị bắt và đã bị giam
giữ trong suốt 13 năm liền trong các nhà tù, trại giam. Ngài đã bị chuyển đi hết các
trại giam này qua trại giam khác, với chín năm trong tù biệt giam. Là một tù nhân, ĐHY không
những đã duy trì được đức tin và sự tỉnh táo của
mình, ngài cũng đã bí mật
viết và phổ biến ba
cuốn sách trong tù, ngài đã cải hoá hàng loạt những cai tù, và giúp cho hàng triệu người Công Giáo Việt Nam đã tìm lại được niềm hy vọng.
- Làm thế nào mà ĐHY Thuận đã có thể làm được điều đó? Làm sao mà ĐHY Thuận đã có được sức mạnh, tình yêu, và sự
dũng cảm để làm những việc mà ngài đã làm ? ĐHY Thuận cũng chỉ
là một con người yếu đuối, nhưng ngài đã vượt
qua được những khó khăn, những thiếu thốn
và đau khổ đó là nhờ vào
cuộc sống cầu nguyện của ngài. Có những lúc ĐHY đã bị biệt giam nhiều tháng trong một căn phòng quá nhỏ, quá thấp, thấp đến lỗi ngài không thể đứng thẳng được, và quá hẹp đến
nỗi ngài không thể nằm duỗi thẳng chân ra được. Căn phòng không có cửa sổ,
không có ánh
sánh, chỉ có một lỗ thông hơi bằng ống sắt rỉ sét, môt lỗ cống thoát ở dưới
sàn nhà. Có những lúc
quá ngộp vì thiếu không khí, ngài đã phải bò và úp
mặt xuống lỗ cống dưới sàn để thở, bất chấp tất cả những sâu bọ bò, côn trùng đang bò ngỗn ngang nơi miếng cống.
Trong suốt thời gian tù đày của ngài, cầu nguyện chính là ánh sáng và là sức mạnh của ngài. Lời cầu nguyện của ngài đã
trở nên rất giản dị, vắn tắt. Ngài chỉ lập đi, lập lại những câu Kinh Thánh ngắn gọn. Một số câu mà ngài rất yêu thích như là: Lạy Cha, xin tha cho họ,
vì họ không biết việc họ làm. Con là đầy tớ của
Chúa., Lạy Chúa, Chúa muốn
con làm gì?, Lạy Chúa, Chúa biết tất cả mọi sự, Chúa biết rằng con yêu Chúa.
Đức hồng
Y Thuận đã nuôi dưỡng linh hồn của mình bằng những lời cảm hứng đó, rồi nghiền ngẫm để những lời đó thấm sâu vào tâm não, ngài dùng những lời đó để áp dụng trong ý nghĩa của sự đau khổ của mình, Ngài đã để cho Thiên Chúa đối thoại nói với ngài qua
những lời Thánh Kinh ngắn ngọn ấy. ĐHY đã giải thích như sau: "Tôi là
người yếu đuối và
rất tầm thường, tôi thích những
lời cầu nguyện ngắn ngọn ... Tôi càng lặp đi, lặp lại những lời đó nhiều lần, tôi càng thấy thấm
thía và càng gần với Chúa Kitô là Thiên Chúa của tôi hơn." . Cầu nguyện là huyết mạch của ĐHY, cũng như của Chúa
Kitô, và sự cầu nguyện cũng phải huyết mạch cho cuộc sống của chúng ta.
Xã hội hiện đại của chúng ta được xây dựng trên chủ nghĩa cá nhân, ý tưởng mà mỗi người đều tự túc, có khả năng để đạt được hạnh
phúc và đầy đủ do những nỗ lực
riêng của họ. Bởi
như thế, tùy thuộc vào người khác,
thường được xem như la một dấu hiệu của sự yếu đuối. Chủ nghĩa cá nhân này được nồng vào trong
các chương trình truyền hình, phim
ảnh, âm nhạc, quảng cáo mà chúng ta đang bị bao vây mỗi ngày. Và kết quả là nó
cũng đã rỉ rò, thấm qua mối quan hệ của
chúng ta với Chúa Kitô nữa.
Đôi khi chúng ta nghĩ rằng chúng
ta sẽ có thể làm cho mình được hoàn hảo và thánh thiện, rồi chúng ta sẽ đến với Chúa Kitô để kiếm được một phần thưởng. Nhưng nếu
trường hợp chúng ta làm được như thế, Thì Chúa Giêsu chắc chắn sẽ không bao giờ phải đến với thế giớ này để làm gì. Ngài sẽ không cần ban cho chúng ta Hội Thánh
cùng các phép bí tích. Ngài sẽ không cần phải chết trên thập tự giá để cho chúng ta thấy được cái tình yêu vô bờ vô bến của Ngài.
Chân lý của đức tin của chúng ta, sự thật của Chúa Kitô đã làm người là vì con người và cho con người chúng ta có
tác động trực tiếp đến mối quan hệ cá nhân của chúng ta với Ngài. Có nghĩa là Đức Kitô là
"đã vì" mỗi người
chúng ta. Cũng có
nghĩa là Ngài luôn nghĩ đến
chúng ta, luôn luôn hướng dẫn chúng ta, luôn luôn đồng hành với
chúng ta, luôn ở bên cạnh chúng ta. Chân lý này càng tuyệt vời bao
nhiêu, thì chúng
ta lại càng thấy khó cho
chúng ta để chấp nhận.
Chúa Kitô là một con người luôn nghĩ đến người khác, bởi vì Chúa biết rằng tất cả
chúng ta cần một Đấng Cứu Thế.
Đó không phải là một
dấu hiệu của sự yếu kém hay thất bại để cho mình được Thiên Chúa
yêu thương và hướng dẫn, nhưng chắc chắn
đó là dấu hiệu của sự khôn ngoan nhất . Mỗi ngày, khi Chúa Giêsu đã hiến
mình cho chúng ta một lần nữa
trong Thánh Lễ, chúng ta hãy
cảm ơn Chúa vì Ngài muốn ở rất gần với
chúng ta, và chúng ta hãy để cho Ngài rờ đụng
tới ngay cả những chổ khuất kín nhất trong tâm hồn của chúng ta, bởi vì
nơi đó là những nơi cần ánh sáng của
Chúa nhất.
No comments:
Post a Comment