Hầu
như tất cả các tội lỗi được xuất phát từ niềm tự hào, hay sự kêu ngạo mà ra.
Cách phô trương cho mình là nhất, là number one, là số một (1) trong bất cứ điều
gì chúng ta làm, là chúng
ta đang tạo điều kiện để đưa mình lên cao và để rơi vào cái bẫy của tội lỗi, của
sự kêu ngạo của ma quỷ. Bài Phúc Âm hôm nay, những gì Chúa dạy rất rõ ràng.
Ngài muốn chúng ta phải tự thoát bỏ cái niềm tự hào của chúng ta, biết khiêm tốn
và luôn biết đặt người khác lên trước chúng ta. Khi chúng ta còn nhỏ, động lực thúc đẩy chúng ta siêng năng học hỏi
tốt ở trường là để có được điểm cao và có tên trong bảng danh dự, nói cách
khác, để được công nhận. Khi chúng ta làm việc chăm chỉ ở trong các công xưởng,
văn phòng vì chúng ta mong sẽ được phát huy để có cơ hôi lên lương lên chức cao
hơn người.... Hầu hết các hành động của chúng ta trong thế giới vật chất hôm
nay là thúc đẩy chúng ta tìm đủ mọi cách để đưa mình trước những người khác.
Chúng ta hãy nên tự hỏi chính mình là: những gì chúng ta nhận ra là chúng ta tốt
hơn so với những người khác. Đó là một hạnh phúc lâu dài? Hay là một sự đột biến
trong thời gian ngắn của niềm tự hào mà rồi sẽ mất dần một cách nhanh chóng ? Thừa nhận hay được khen thưởng là một động lực
mà hầu hết chúng ta đã quen thuộc. Những cách của thế gian dạy chúng ta rằng nếu
chúng ta không được thừa nhận (công nhận, khen thưởng, tuyên dương) một cách xứng
đáng, chúng ta phải tranh đấu cho cho bằng được bất cứ giá nào. Nhưng Chúa
Giêsu lại dạy chúng ta làm điều ngược lại. Ngài nói với chúng ta rằng những
cách của thế gian không phải là cách của Thiên Chúa. Nếu chúng ta làm những việc
thiện mà không cần được tâng bốc và loan tải trên các chí báo chí, phương tiện
truyền thông, Ngài sẽ thưởng chúng ta nhiều ơn.
Đây không phải là một việc làm dễ
dàng cho chúng ta bởi vì một trong những quy tắc trong mối quan hệ nơi công
chúng là để cho người khác biết những gì tốt , những gì đẹp mà mình đã làm, và
như vậy cả thế giới mới biết chúng ta và sẽ nghĩ tốt về chúng ta. Chúa nói động
lực của chúng ta không phải là những gì người khác sẽ nghĩ về chúng ta và khen
thưởng, quý trọng. Nhưng đều quan trọng nhất là những gì Chúa sẽ nghĩ về chúng
ta. Điều này cũng đủ để thúc đẩy chúng ta. Trên thực tế chúng ta chỉ cần có một
người quan tâm và nhìn thấy được tất cả. Và Ngài muốn thấy nơi chúng ta có một
tâm hồn quảng đại nhưng khiêm tốn, một tình yêu vị tha và chân thành.
No comments:
Post a Comment