Suy
Niệm Thứ Bẩy tuần 20th Thường Niên.
Qua
bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta hãy thử ngẫm nghĩ: Những lời chúng ta nói có
phù hợp với
cách chúng ta đã hành xử với
người chung quang và cách sống thường
ngày của chúng ta?
Như chúng ta thấy Chúa Giêsu đã
quở trách những người Biệt Phái
và Pharisêu, Ngài cho rằng
họ là những kẻ đạo đức giả vì họ thông
hiểu giáo lý, thuộc lòng tất cả những câu Kinh Thánh, nhưng họ đã không sống thực hành và cư xử như những gì họ đã học, Như thánh Phaolô đã nói “Đức tin không
có hành động là chết”. Chúa Giêsu
đã chỉ cho chúng ta thấy rằng kiến thức
đạo đức tôn giáo không phải là
điều quan trọng nhất, nhưng phải
là hành động
của tình yêu. Điểm chung là
một người Kitô hữu phải biết yêu mến Thiên Chúa và yêu thương người khác. Nếu chúng ta không thực
hiện được điều đó, chúng
ta không còn gì cả và chúng ta cũng chẳng là gì, Vì
thế chúng ta cần
phải tìm đến với những người khác hơn là chỉ biết ngồi ở một chỗ trong cái chức vụ thoải mái của chúng ta
Chúa Giêsu cũng
đã đưa ra cho chúng ta thấy cái tầm quan trọng của sự khiêm nhường và sự tha thứ. Ngay cả khi Ngài được gọi là bậc thầy, là “sư phụ” của các tông đồ, nhưng
Ngài không muốn được
họ phục vụ. Nhưng chính Ngài đã phục vụ họ như việc
rửa chân cho họ trong bữa tiệc ly, Ngài
còn dạy họ là phải làm cho
người khác như chính Ngài đã làm cho họ.
Trong khi Chúa Giêsu bị nhạo báng ở dinh quan Philatồ, Ngài vẫn giữ được cái thái đô khiêm tốn
và hiền lành. Ngài bị đóng đinh như một tội phạm, nhưng Ngài đã sẵng
sàng tha thứ cho kẻ
thù của mình. Ngài đã làm tất cả, chịu sĩ nhục, chịu đánh, chịu đau khổ và ngay cả việc chịu
chết để cứu rỗi tất cả các tội lỗi của con người chúng ta. Chúng ta nên học
nơi Chúa Giêsu, người Con một của Thiên Chúa đã
hạ mình làm tôi đày, để sống giữa chúng ta, để phục vụ chúng ta hơn là để được
phục vụ. "Trong anh em, người làm lớn cả, phải làm người phục vụ anh em, Ai
tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên."
"Lạy Chúa
Giêsu, xin dạy chúng con biết sống theo sự khiêm tốn của Chúa là biết phục vụ mọi người để chúng con có thể được sống trong tình yêu như Chúa
đã yêu thương chúng con. Xin
Chúa hãy đổ đầy niềm vui trong việc phục vụ tha nhân nơi
chúng con, để chúng con có thể nhận ra
sự tự do đích thực trong tình yêu vị tha và phục vụ quảng đại cho những người chung quanh, xóm giềng của chúng con. "
Reflection (JSG)
Perhaps we can remember from our
childhood occasions when the entire class of students was punished for the
misbehavior of a very few. At the time, we probably felt that it was unfair and
unjust. After all, we hadn't done anything wrong! In ancient Israel, most
believed that the entire community or nation was punished collectively for the
sins of a few. Guilt was even passed
down from parents to child for several generations. Ezekiel signaled a change:
from now on, he insisted, each person was responsible for their own sins rather
than those of others.
There would be no more collective punishment. In our own time, we have no control over the behaviour of others and should not try to force them to behave in what we think is an acceptable manner. If we live our own life by the highest possible standard, we will be an effective and convincing witness to truth, justice, and decency.
In ancient society, children had no status, honour, or dignity. They were vulnerable and defenseless, and were usually the first victims during plagues, famines, or wars. By blessing them in front of the others, Jesus gave them dignity and status, even insisting that we should imitate their openness and trust in accepting the kingdom of God. They accepted Jesus more readily and eagerly than many of the adults around him.
Growing up isn't always a grand thing — we should keep a bit of the child in our hearts even as we grow old. It is very clear that Jesus did. Lord, grant me the open heart of a child.
There would be no more collective punishment. In our own time, we have no control over the behaviour of others and should not try to force them to behave in what we think is an acceptable manner. If we live our own life by the highest possible standard, we will be an effective and convincing witness to truth, justice, and decency.
In ancient society, children had no status, honour, or dignity. They were vulnerable and defenseless, and were usually the first victims during plagues, famines, or wars. By blessing them in front of the others, Jesus gave them dignity and status, even insisting that we should imitate their openness and trust in accepting the kingdom of God. They accepted Jesus more readily and eagerly than many of the adults around him.
Growing up isn't always a grand thing — we should keep a bit of the child in our hearts even as we grow old. It is very clear that Jesus did. Lord, grant me the open heart of a child.
No comments:
Post a Comment