Suy Niệm Bài Đoc thứ Hai tuần 18 Thường
Niên
Qua
bài đọc thứ Nhất, Tiên tri Gêrêmia cho chúng ta thấy câu chuyện về dân Israel và Giu-đa sau khi Chúa đã đưa họ vào được Đất Hứa. Chúng ta thấy sự yếu đuối và ý chí của con người lúc ấy như thế nào? trí nhớ mau
quên của dân Do thái họ đối xử với Chúa như thế nào ? Thiên Chúa hàng lo lắng, gìn giữ họ trên
đường vượt samạc về đất Hứa, thế mà họ đã quên mất Thiên Chúa đã cứu họ khỏi Ai Cập. Họ
quên cách Môi-se đã lên án họ vì sự thờ phượng hình tượng và thờ các
vị thần khác, vì chạy theo những ảnh hưởng xấu của các quốc gia láng giềng, họ đòi hỏi Thiên Chúa phải cho họ một vị vua để cai trị và dẫn dắt họ, khi họ phải biết rằng
chỉ có một
mình Thiên Chúa mới
là vua,
là Chúa của họ. Nhưng Thiên Chúa vẫn để cho họ tự do để cho họ tự thực hiện những sai lầm của họ, Chúa
vẫn chấp nhận họ như những đứa trẻ con còn bé,
thơ ngây của mình và
cũng là dân riêng của mình.
Chúng ta đọc qua về lịch sử và được giải thích qua về sự lưu vong của dân Do thái tại Babylon là vì Thiên Chúa đã phạt dân Do thái như là hình phạt vì tội lỗi của họ. Tuy nhiên, như trong
bài đọc thứ nhất hôm nay, chúng ta thấy rằng Thiên Chúa không làm
mất niềm hy vọng nơi những người
dân riêng của mình. Ngài sai họ tiên tri như Jeremiah,đến
để nhắc họ rằng
Thiên Chúa của họ luôn
đang ở giữa họ, Người kiên định trong tình
yêu và luôn trung thành vơi
giao ước với họ. Thiên Chúa của Israel, Ngài là Thiên Chúa
của chúng ta nữa. Ngài Chúc lành cho chúng ta với kinh nghiệm tình yêu kiên định và lòng trung thành của Ngài dành cho chúng ta. .
Mon 4th
Aug 2014-18th Sunday in Ordinary Time (A) St
John Vianney,Priest
When we read the
story of Israel and Judah after they arrive in the Promised Land, we realize
how frail is the human will and how short the human memory. They forgot how God
had delivered them from Egypt. They forgot how Moses had condemned idolatry and
the worship of other gods. Influenced by neighboring nations, they asked for a
king to rule over them, when they should have known that God alone was their
King. Yet God still made room for their mistakes, still accepted them as his
children and his people.
We
also read that the Babylonian exile was interpreted by Israel and Judah as
punishment for their transgressions. However, as in today's first reading, we
find that God did not lose hope in his people. He sent them prophets like
Jeremiah, to remind them that their God was, in his own person, steadfast in
love and faithfulness.
God of Israel, you are our God too. Bless us
with an experience of Your steadfast love and faithfulness.
No comments:
Post a Comment