Tuesday, January 5, 2016

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Tư sau lễ Hiển Linh



Suy Niệm Tin Mừng Thứ Tư sau lễ Hiển Linh
Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy là ngay sau khi Đức Giêsu đã làm phép lạ hoá bánh và cá ra nhiều, Ngài đã cứu các môn đệ của Ngài trên thuyền trong cơn bão giữa biển Hồ. Mặc dù các môn đệ của Chúa là những người đánh cá chuyên nghiệp, họ đều có những kinh nghiệm và biết đến hồ Galilê với những cơn bão bất ngờ gió mạnh càn quét xuống từ các ngọn núi gần đó. Vì thế mà các môn đệ đã hoảng sợ và kêu cứu khi họ nhận ra rằng con thuyền của họ sắp bị lật và đắm chìm do cơn bão bất ngờ này, Chúa đã không nỡ để họ phải sợ hãi và thất vọng, Chúa đã đến với họ.
            Mặc dù Chúa Giêsu đã không mặt với họ trong thuyền, Nhưng dù sao Ngài vẫn luôn tiếp tục thận trọng theo dõi họ trong lời cầu nguyện tha thiết. Khi Chúa Giêsu nhận ra vấn đề cần thiết của họ, Ngài đã đến với họ tức khắc bằng mọi cách như đi trên biển để đếb với làm họ đã giật mình với sự xuất hiện đột ngột của Ngài. Các môn đệ sợ hơn là vui khi họ nhìn thấy sự hiện diện của Chúa Giêsu trên mặt nước. Tại sao?. Vì lòng tin yếu kém của họ, họ không nhận ra Chúa mà họ chỉ nghĩ tới đóma.
            Họ không thể tin rằng đó thực sự là Chúa Giêsu, thầy của họ cho đến khi ngài đã lên tiếng trấn an họ "Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!" (Mk 6:45)  hãy can đảm bình tĩnh, bởi vì Thầy đang ở đây với các con sẵn sàng để giúp con với những nhu cầu cần thiết của các con" . Chúa Giêsu không những chỉ làm dịu nỗi sợ hãi của họ, nhưng Ngài còn làm cho sóng biển êm suôi để đưa con thuyền mau vào bến.
            Cuộc sống của chúng ta cũng như con thuyền mong manh giữa  cơn bão trên  biển hồ. Chúa vẫn hiện diện với chúng, Chúng ta không thấy, hay không nhận ra Chúa, nhưng Chúa vẫn theo dõi và ở ngay bên cạnh chúng ta  sống giữa chúng ta để nâng đỡ cho chúng những khi bão táp của cuộc sống đang dồn dập vế phía chúng ta…  "Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!"  Chúa sẽe cứu chúng nhưng với lòng tin, như Ngài đã cứu các môn đệ năm xưa trên biển hổ, nếu chúng ta không có niềm tin, thì dầu Chúa có đến và ở ngay bên cạnh chúng ta thì chúng ta cứ mãi lo sợ bóng ma, thì Chúa không thể nào giúp được chúng ta.. Chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta lòng tin, để biết nhận ra Chúa trong cuộc song của chúng ta và biết sống theo như ý của Chúa. 



My REFLECTION Wednesday after Epiphany
Right after Jesus performed the miracle of the multiplication of the loaves and fishes; he left his disciples by themselves so he could go away and pray alone for a while. It was at Jesus' initiative that the disciples set sail across the lake, only to find themselves in a life-threatening storm. Although they were experienced fishermen, they feared for their lives.  Jesus was not with them in the boat, nonetheless watched for them in earnest prayer. He came out to them walking on the troubled waters when He saw the disciples were terrified with the storm.
            Perfect love drives out all fear. In scripture, the word "perfect" does not mean "without mistakes". It means "complete, total and full". God's love is perfect. Therefore, if we turn to God and His love, He drives out fear and reminds us of the reasons we trust in His goodness. We see this reminder every time we look at a crucifix. If Jesus died for us in great pain and suffering, will he not also do everything else for us that is good?
            We need to be reminded that any fearsome situation, Jesus is walking with us. He keeps us afloat even when we think that we are drowning. But, does Jesus' presence seem real to us? Or does Jesus' presence seem more like a ghost, intangible and unavailable, unable to make a difference?

            Fear takes half-truths and completely false assumptions and blows them up bigger than we can handle. During times like those, we need to keep our eyes on Jesus. Listen to him say, "I am with you always.  Be assured that no disaster will overwhelm you or destroy what I have given to you, for I will turn every storm into a blessing. Fear nothing, for my love is sufficient.

(Heb 3:7-14, Mark 1:29-39 )


 

No comments:

Post a Comment