Suy Niệm Tin Mừng Thứ Hai tuần 18 Thường Niên
Con người sống trong quá khứ và tương lai, và cả hai có vẻ may mắn hơn nhiều so với hiện tại. Nhiều lần trong cuộc hành trình của dân Do Thái trong sa mạc, Thiên Chúa đã đến cứu độ và giải cứu dân Israel. Khi họ đói, Ngài đã cho họ manna từ trời để ăn. Nhưng họ quá cứng lòng và không tin vào Thiên Chúa và họ chống lại Thiên Chúa và ông Môisên. Và là ông Môisen phải cầu xin Chúa để ông được chết vì ông ta không thể chịu nổi sự cứng lòng của ám người do thái này!
Giờ đây, những người Do Thái này nhớ đến xứ Ai Cập yêu mến của họ, nhớ những tiện nghi họ đã có mà họ đã quên rằng họ chỉ là những người nô lệ, lưu đầy trong xứ Ai Cập và cũng chính họ đã kêu la thảm thiết để xin Thiên Chúa giải thoát khỏi cảnh lưa đày, nô lệ này.
Nếu chúng ta chỉ có thể cần tin tưởng vào Thiên Chúa hơn và nhận ra Thiên Chúa trong hoàn cảnh hiện nay của chúng ta, thì chúng ta sẽ tìm được niềm tin và hạnh phúc. Quá khứ đã biến mất; tương lai chưa đến và không phải là ở đây. Tất cả chúng ta sống trong hiện tại, vì vậy chúng ta hãy giữ nắm lấy hiện tại và những gì Thiên Chúa ban cho chúng ta.
Sự chăm sóc và yêu thương của Thiên Chúa là điều hiển nhiên như việc nuôi ăn 5.000 người trong bài Tin Mừng hôm nay chúng đã thấy Chúa Giêsu đã thương xót đám đông và dành nhiều thời giờ để giảng dạy và an ủi họ. Chúa lo lắng cho họ cả phần hồn lẫn phần xác.. Các môn đệ đã lo sợ về việc nuôi đám dân này, vì với một tiền quá lớn vẫn không mua đủ thức ăn cho mỗi người. Họ có rất ít bánh nhưng có quá nhiều người.
Giống như các môn đệ, chúng ta thường tập trung vào các điều tiêu cực và những gì còn thiếu. Chúa Giêsu thách thức các môn đệ phải nhìn sâu vào chính bản thân mình. Đặt niềm tin vào Thiên Chúa và lòng từ bi là nguồn sức mạnh, và chắc chắn với lòng tin đó thì đã quá đủ để cho 5000 người được ăn nuống no đủ.
Chúng ta hãy luôn tin rằng Thiên Chúa luôn chăm sóc chúng ta và Ngài đã ban cho chúng ta tất cả những gì theo như sự yêu cầu của chúng ta. Chúng ta hãy hành động như thể chúng ta là con cái của Thiên Chúa là hãy tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa, Phép lạ sẽ không ngừng xảy ra khi chúng ta biết sẵn lòng mở rộng tâm hồn và lý trí của chúng ta. Lạy Chúa, xin giúp cho chúng con biết đặt niềm tin vào Chúa.
Reflection:
People live in the past and the future, and both seem far better than the present. Many times in their journey through the wilderness God came to the rescue of the Israelites. When they were hungry, he gave them manna from heaven. But they grew tired of it and began to weep and complain, driving poor Moses out of his mind. He even asked God to kill him so he wouldn’t have to put up with it anymore! Now the people remembered Egypt fondly, conveniently forgetting that they were slaves and that they had cried bitterly to God for liberation. If only we could trust God more and find God in our present situation and be reasonably happy. The past is gone; the future isn’t here yet. All we have is the present, so let us embrace it.
God’s loving care was evident in the feeding of the 5,000. Jesus had compassion on the crowd and spent much time teaching and consoling them. When he asked his disciples to feed the people, they were at a loss for words. They had so little food and there were so many people. Like the disciples, we often focus on the negative and what is lacking. Jesus challenged them to look deep into themselves. Trust in God and compassion are powerful forces, and sure enough, there was more than enough to feed everyone. Let us always believe that God cares for us and has already granted our request — then act as if it were so. Miracles have not ceased — we need only open our hearts and minds. Lord, deepen my trust in You.
18th Week in Ordinary Time:
Opening Prayer: Lord Jesus, grant me eyes to see as you see and a heart that loves as you love.
Encountering Christ:
1. Life or Death: In today’s first reading, we hear Jeremiah calling out the prophet Hananiah. The words of Jeremiah convicted Hananiah of false and rebellious teaching. Jeremiah prophesied that within a year, Hananiah would be dead. It was a strong and harsh warning and a testimony to the power of God’s word. God’s word convicts us in the truth. It leads us to recognize a false spirit from a good spirit. How do we use the Gospel as criteria for measuring our acceptance or rejection of the spirits of the world? Do we recognize the voices that lead to life and those that lead to death?
2. The Giver of Life: In the Gospel, Jesus came from a place of prayer to encounter a hungry crowd. They were hungry for food after a long journey, but more essentially, hungry for meaning, purpose, and nourishment for their soul. Their expectations were high. They wanted to receive from the one whom they had heard preach like no one they had heard before and who healed what no one else could heal. He saw their state, beyond their physical state, to the state of their heart and soul. Moved to the core, he took pity on them. Far from the practical solution offered by his disciples, he did not dismiss them. He ordered his disciples to give them something to eat. He instructed them to organize the group. He prepared small communities to be ministered to by his chosen disciples. He would nourish life with their help.
3. Jesus’ Vision: Look at the contrasting visions between the disciples’ first reactions and Jesus’ way of approaching those in need. He taught his Apostles how to minister. The first step was to present their flock to the Lord. The second step was to be obedient to him as to how to feed them. But there was resistance, a lack of seeing through Christ’s eyes that paralyzed the disciples’ initiative. Is this true in our lives? We see impossibility; Jesus sees possibility. We see complexity; Jesus sees simplicity. We see demand; Jesus sees the necessity. We see burden; Jesus sees a life-giving opportunity. The disciples just obeyed, moved within the circumstances before them, and distributed to others what had already been received and blessed by the Lord, giver of life-giving gifts.
Conversing with Christ: Lord Jesus, you are the Word of God made flesh, come to give us life. Help us to listen and be obedient to your word as it is given to us in Scripture, from the shepherds of the Church, and from a keen listening to your promptings in prayer. May I live according to your vision with faith and self-giving.
Resolution: Lord, today, by your grace, grant that I may see the needs of others and give to them from the abundance of what I have received from you (love, goodness, mercy, etc.).
18th Week in Ordinary Time: Monday 5th August 2019 Dedication of the Basilica of St Mary
Many spiritual traditions teach us that craving gets us in trouble. When we crave something, it overrides our prudence, inner peace, and patience. The Israelites had been complaining ever since they left Egypt. God provided manna for them to eat, but then they whined that they were tired of the menu! They began to dream of different types of food, and they longed for Egypt again.
Gone was their faith and hope, as well as their commitment to obey the law of the Lord. As expected, their craving brought disaster on them. We must be grateful for what we have and not crave for what we do not have.
The disciples could only see what they did not have. They did not know how they were to feed so many with just five loaves and two fish. Jesus merely accepted what they had and blessed the loaves and fish – and gratitude was part of the blessing. They had more than enough for everyone with some left over.
Our cultures have forgotten how to be grateful, and we focus far too much on what we don’t have or what we think we need. Gratitude is the first step towards happiness and eventually abundance.
Lord, may I have a grateful heart.
REFLECTION 2019
In the first reading, we hear the Israelites complaining about the tasteless manna which God had given them to eat in their long tiresome journey.
In the Gospel reading Jesus feeds a crowd of five thousand men, not counting women and children, with five loaves of bread and two fishes, with twelve baskets-full of left-overs. God fed his people fleeing from Egypt on their forty-year journey to the Promised Land. In the Gospel reading, Jesus was concerned that the crowds listening to him had not eaten for days: "They do not need to go away; you give them something to eat." The feeding with manna, and later with quail, and the multiplication of loaves and fishes are seen as pre-figures of the Eucharist. God takes care of his people. We thank him for such care.
Suy Niệm thứ Hai tuần 18 Thường Niên
Phép lạ hoá bánh và cá ra nhiều để nuôi hơn năm ngàn người, đã được kể lại trong cả bốn sách Phúc Âm. Đây là một điềm báo trước về lòng quảng đại của Chúa trong việc để lại cho chúng ta Bí tích Thánh Thể, Mình và Máu Thánh của Chúa Kitô đã trở nên của ăn nuôi sống chúng ta trong hình bánh và rượu.
Tất cả bốn Tin Mừng đều cho chúng ta thầy những cử chỉ rất quen thuộc trong việc cử hành Thánh Thể: "Ngài cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, và trao cho các môn đệ để phân phát cho mọi người "(Mt 14: 19); " Chúa Giêsu lấy năm cái bánh và hai con cá, và nâng mắt lên trời, ông phát âm là một chúc tụng, bẻ bánh ra và trao cho môn đồ của ông để phân phát cho người dân" (Mc 6:41); "Chúa Giêsu sau đó lấy năm cái bánh và hai con cá, nâng mắt lên trời, phát âm là một phước lành trên chúng; ông đã phá vỡ chúng và đưa chúng cho các môn đệ để phân phát cho đám đông "(Lc 9: 16); và" sau đó Chúa Giêsu đã lấy cái bánh, tạ ơn và phân phối chúng "(Ga 6: 11). Cũng như Chúa chúng ta ăn năm ngàn người vì lòng thương xót họ trong cơn đói của họ, vì họ không ăn trong nhiều ngày, Chúa chúng ta đã hiến mình cho chúng ta trong Bí Tích Thánh Thể là lương thực thiêng liêng và đồ uống cho sự sống đời đời.
Ngoài ra, Thánh Thể mang lại cho Giáo Hội và các thành viên của nó "sự hiệp nhất và hòa bình họ biểu," hiệp nhất với Chúa Kitô và tất cả những người khác trong đức tin nhận Thánh Thể
Reflection Monday 18th Ordinary Time
The multiplication of loaves and fish to feed about five thousand men, recounted in the four Gospels, is a key foreshadowing of the Lord's generosity in leaving us the Eucharist, his body for food in the form of bread and his blood as drink in the form of wine.
All four Gospel accounts feature the same gestures familiar to us in the Eucharistic celebration: "He took the five loaves and the two fishes, raised his eyes to heaven, pronounced the blessing, broke the loaves, and handed them to the disciples to distribute to the people" (Mt 14: 19); "Jesus took the five loaves and the two fish and, raising his eyes to heaven, he pronounced a blessing, broke the loaves and handed them to his disciples to distribute to the people' (Mk 6:41); "Jesus then took the five loaves and two fish, and raising his eyes to heaven, pronounced a blessing over them; he broke them and gave them to the disciples to distribute to the crowd" (Lk 9: 16); and "Jesus then took the loaves, gave thanks and distributed them" (Jn 6: 11).
Just as our Lord fed the five thousand because he had compassion on them in their hunger, since they not eaten for days, our Lord gave himself to us in the Eucharist as spiritual food and drink for eternal life. In addition, the Eucharist brings to the Church and its members "the unity and peace they signify," unity with Christ and all others who in faith receive the Eucharist.
No comments:
Post a Comment