Qua
bài đợc thứ nhất hôm nay, chúng ta thấy vua Saolô đã may mắn, ông được Thiên Chúa hướng
dẫn qua tiên tri Samuel để chinh
phục dân
Amakelites, Tất cả những gì Vua Saolô phải phải là vâng lời Thiên Chúa. Người Pharisêu trong
cùng thời với Chúa Giêsu đã không có ý niệm như vậy, họ sẽ chỉ biết dựa trên giáo huấn của luật Torah.
Nhưng Vua Saolô đã tự mãn, tự ý mình
để làm
những điều vượt quá những điều Thiên Chúa đã
muốn ông làm. Ông tự nghĩ những gì ông làm,và hy
vọng là sẽ làm hài lòng Thiên Chúa với của
lễ toàn thiêu bằng trâu bò bắt được của quân thù. Ông đã sai ông đã bị trừng phạt vì không có đức vâng
lời. Của lễ toàn thiêu dâng cho Chúa không qúy trọng bằng đức vâng lời... cũng như những người Biệt Phái họ bám vào cái Luật của họ mà coi thường Thiên Chúa vì họ có cái nhìn rất eo hẹp của họ.
Điều này làm cho chúng ta tự hỏi: tại sao Saolô sai phạm trong khi ông
đã đi quá xa hơn những lời Chúa chỉ dạy, và những người Biệt Phái đã giữ luật lệ một cách nghiêm ngặt cũng đã bị coi như
những người có lỗi? Sự Giải thích rất là đơn giản. Cả hai hành vi phạm tội của Saolô và những người biệt phái dường như giống nhau nằm ở sự thiếu su sáng suốt. Cả hai, Vua Saolô cũng như những người Pharisêu thực sự không thèm để ý để phân biệt những gì Thiên Chúa muốn và không
muốn nơi họ. Vua Saolô đã chọn để làm
những gì bản thân ông nghĩ
rằng phù
hợp với sở thích của ông, chứ không
phải những gì Thiên Chúa đã đặc biệt yêu cầu ông
ta phải làm. Những người Biệt Phái
thì đã quá khắt khe với từng các chi tiết nhỏ nhặt trong
các Luật, mà họ không thèm lắng nghe tiếng nói của Thiên Chúa.
Khi chúng ta có thể phân biệt đúng và tuân theo
ý muốn của Thiên Chúa thì chúng ta có thể chỉ
được coi như là "người ngay thẳng". Các
sự yếu đuối của con người đã
tự lừa dối chính mình về sự "vâng phục" phải được phân biệt và đuổi xa trong tâm
trí của chúng ta.
Lạy Chúa, xin cho chúng con có được ánh sáng của Chúa để chúng con được nhìn thấy, và nhận ra thông điệp của Chúa và nhựng gì là chân lý và thực sự.
Lạy Chúa, xin cho chúng con có được ánh sáng của Chúa để chúng con được nhìn thấy, và nhận ra thông điệp của Chúa và nhựng gì là chân lý và thực sự.
Mon 20th
Jan 2014 - 2nd Sunday in Ordinary Time (A) St. Fabian, Pope & martyr
Saul was fortunate — he was given
clear instructions from God through His prophet Samuel about the fate of the
conquered Amalekites (Bedouin nomads who had long opposed Israel). All he had
to do was obey God. The Pharisees of Jesus’ time had no such notion, they would
rely only on the teaching of the Torah.
Saul however, chose to go beyond what God had asked him to do, hoping to please God with holocausts and sacrifice. He was punished. The Pharisees clung to the Laws e.g. on fasting, yet Jesus rebuked them for their narrow vision.
This makes us wonder: why was Saul wrong in going beyond God’s commands, and yet the Pharisees who were strictly obedient were also shown to be in error? The explanation is simple. The similarity in these two seemingly dissimilar offences lies in a lack of discernment. Neither Saul nor the Pharisees really bothered to discern what God wanted of them. Saul chose to do what he himself thought fit, not what God had specifically asked him to do. The Pharisees were such sticklers for the petty details of the Law, they did not listen to God’s voice either.
When we can properly discern and obey the will of God then only can we be considered “the upright”. The human frailty of hoodwinking ourselves about our ‘obedience’ must be discerned and cast out.
Saul however, chose to go beyond what God had asked him to do, hoping to please God with holocausts and sacrifice. He was punished. The Pharisees clung to the Laws e.g. on fasting, yet Jesus rebuked them for their narrow vision.
This makes us wonder: why was Saul wrong in going beyond God’s commands, and yet the Pharisees who were strictly obedient were also shown to be in error? The explanation is simple. The similarity in these two seemingly dissimilar offences lies in a lack of discernment. Neither Saul nor the Pharisees really bothered to discern what God wanted of them. Saul chose to do what he himself thought fit, not what God had specifically asked him to do. The Pharisees were such sticklers for the petty details of the Law, they did not listen to God’s voice either.
When we can properly discern and obey the will of God then only can we be considered “the upright”. The human frailty of hoodwinking ourselves about our ‘obedience’ must be discerned and cast out.
Lord,
give us the light to see Your message for what it truly is. Amen.
No comments:
Post a Comment