Hôm nay chúng ta
mừng lễ Đức Mẹ Mân Côi, trước
đây người ta thường gọi là ngày tưởng niệm Đức
Mẹ Chiến
thắng, Vì Đức Giáo Hoàng Piô V đã đạt cho mẹ để tạ ơn cho cuộc chiến thắng của các lực lượng Kitô giáo đã kết hợp chống
lại các lực lượng hải quân
Ottoman trong trận Lepanto, ở vùng tây Hy Lạp năm 1571, Nhờ sự chuyển cầu của Đức
Mẹ Mân Côi. Việc tưởng niệm Đức Mẹ Mân côi hôm
nay là một minh chứng cho sức mạnh của việc Đức Mẹ cầu bầu cho chúng ta và sức mạnh của những chuổi Kinh Mân Côi. Vì Kinh mân Côi được coi như là những lời cầu nguyện hữu hiệu và cần
thiết trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.
Trong bài
Tin Mừng, Chúa Giêsu đã dạy cho chúng ta cách cầu nguyện với Chúa. Giáo
Hội đã
dùng lời cầu nguyện của Chúa trong Bí Tích Thánh Thể,
trước
khí việc rước mình
và máu Thánh Chúa. Hai việc cầu nguyện hàng ngày chính thức chính
của Giáo Hội, Kinh sáng với những lời ca ngợi và Kinh Chiều tối
được
kết thúc với Kinh Lạy Cha. Mỗi chục kinh Mân Côi, chúng ta bắt đầu
bằng Kinh Lạy Cha. Kinh Lạy Cha đã
được chính Chúa Giêsu
đã sang tác và dạy chúng ta, trong Kinh này Chúa Giêsu đã nhấn mạnh rằng chúng ta là con của
Chúa Cha: và
chúng ta phải cầu nguyện với lòng tin tưởng bởi vì
chúng ta đang cầu nguyện với Chúa Cha yêu thương của chúng ta. Chúng tôi hãy ngợi khen Ngài và
cầu xin cho ý của Ngài sẽ được thực hiện ở
trên trời và dưới đất trong tất cả mọi thời gian.
Chúng ta cầu nguyện xin Chúa cho chúng ta những nhu cầu chủ
yếu về lương thực, vật chất và tinh
thần; chúng ta cầu xin
cho được tránh thoát khỏi mọi sự dữ. Và, xin cho biết tội lỗi của
chúng ta, và
cầu xin cho sự tha thứ của Thiên Chúa trong cùng một cách là chúng ta phải biết tha thứ cho người khác. Thực ra, chúng ta hãy cầu nguyện cho chúng ta có được sự rộng lượng và
can đảm để tha thứ cho người khác: và chỉ có
như thế, chúng ta mới
có thể mong nhận được sự
tha thứ của Thiên Chúa cho những lỗi
lầm và thiếu sót của chúng
ta. Chúng ta cầu xin với Thiên
Chúa toàn năng, là Cha của
chúng ta, Đấng giàu lòng xót thương và đầy lòng từ bi.
Reflection:
The Memorial of
Our Lady of the Rosary, formerly known as the Memorial of Our Lady of Victory,
was instituted by Pope St. Pius V in thanksgiving for the victory of the
combined Christian forces against the Ottoman navy at the Battle of Lepanto,
off western Greece in 1571, attributed to the intercession of Our Lady of the
Rosary. The Memorial is a testimony to the intercessory powers of our
Mother and the power of the holy Rosary as prayer.
In the Gospel
reading Jesus gives us the Lord's prayer. The Church makes use of the Lord's
prayer in the Eucharist, to begin the Communion service. The two main official
daily prayers of the Church, morning Lauds and evening Vespers conclude with
the Our Father. Each decade of the Rosary begins with the Our Father.
Given by Jesus
himself, the Our Father stresses that we are children of the Father: we
pray with confidence because we are praying to our loving Father. We praise him
and pray that his will be done in heaven and on earth all the time.
We pray for our
key need of food, physical and spiritual; we ask to be delivered from all evil.
And, knowing our own sinfulness, beg for God's forgiveness in the same manner
we forgive others. Indeed we pray for the generosity and courage to forgive
others: only in the same manner could we expect to receive God's forgiveness
for our own failures and shortcomings.
In the first
reading from the Book of Jonah, we see Jonah at prayer and God telling him how
God loves everyone: "You are concerned about a plant which cost you no
labor to make it grow. Overnight it sprang, and overnight it perished. But
Nineveh has more than a hundred and twenty thousand people who cannot
distinguish right from left and they have many cattle as well. Should I not be
concerned for such a great city?"
We pray to an
all powerful God, our Father, who is merciful and full of compassion.
No comments:
Post a Comment