Hôm nay, Tin
Mừng mời gọi tất
cả các Kitô hữu nên nhìn đến hành động việc
làm quan trọng nhất đó là: cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu. Chúng ta cũng nên
bắt chước lời cầu xin của tên trôm tốt lành đã bị cùng đóng đinh với Chúa Giêsu
để thốt lên rằng: "Lạy Ngài, khi nào về nước Ngài,
xin nhớ đến tôi". (Lc 23:42). Thánh Augustinô đã
nói:” Tại bàn tiệc của Thiên Chúa, chúng ta không tưởng nhớ các vị
tử đạo trong cùng một cách mà chúng ta tưởng
nhớ đến những linh hồn người qua cố
khác, những người đã ra đi trước chúng ta trong an bình, vì thế chúng ta cầu nguyện cho
họ, nhưng đúng hơn là họ có thể cầu nguyện cho chúng ta để cho chúng ta có thể noi gương họ
và theo bước chân
của họ”
Con
người sống giữa nhân loại đều có sự đau khổ giống như con người sống
trong Giáo Hội điều này không có gì đáng nghi ngờ. Họ có những điểm chung như nhau đó là tất cả con người có sự đau khổ có nghĩa
là sự mất mát của cuộc sống.
Đây là lý do tại sao sự mất mát một thân yêu
nhất lại kích động như
một nỗi đau khó quên và không
thể tả
được, không có
một niềm tin nào có thể làm giảm
bớt nỗi đau đó. Do đó, con người lúc nào cũng mong muốn vinh danh những người thân
khi họ đã ra đi.
Trên thực tế, sự tưởng niệm là một trong những cách
để làm cho những người đã chết được hiện diện bên cạnh chúng ta, để duy
trì cuộc sống của họ. Nhưng
thời gian đã làm những tưởng nhớ của chúng ta về cơ chế tâm lý và xã hội của họ rời ra dần dần. Tuy nhiên,
nếu theo quan điểm của
con người thì
xem điều này có thể làm
cho chúng ta phải đau khổ, Nhưng là Kitô hữu, chúng
ta nhờ vào sự sống lại, chúng ta có thể có sự an bình. Ưu điểm
của niềm tin nơi chúng ta là cho
phép chúng ta tin chắc rằng, mặc dù chúng ta bị
lãng quên
nhưng chúng ta sẽ
gặp lại nhau trong cuộc sống
mai sau.
Một lợi
thế khác là, bằng
cách tưởng nhớ đến những người quá cố, chúng ta cầu nguyện cho họ. Chúng ta làm điều đó với tất cả tấm lòng của chúng
ta, qua
sự mật thiết với Thiên
Chúa,
và mỗi lần chúng ta cùng nhau cầu
nguyện trong Thánh Thể: trước mầu
nhiệm sự chết và sự sống của Chúa Giêsu Kitô, chúng ta
không còn đơn độc, một mình nhưng chúng ta cùng chia sẽ chung với tất cả mọi người trong cùng
một Thân Thể Chúa Kitô.
Thậm chí nhiều hơn thế nữa mỗi khi chúng ta nhìn
thấy Thánh Giá, lơ
lửng giữa trời và đất, và chúng ta biết rằng sự hiệp thông đã được thiết lập giữa chúng ta với tất cả những người biết yêu
chuộng hòa bình . Do đó, mà Thánh Phanxicô đã tuyên bố với lòng
biết ơn Thiên Chúa:”
Ngợi khen Thiên Chúa, Ôi lạy Chúa là Thiên
Chúa của chúng con,
vì
cái chết của chúng con”.
Jesus,
remember me when you come into your kingdom
Today, the Gospel calls forth Christianism most significant deed: the death and
resurrection of Jesus. Today, we also make the Good Thief's plea: «Jesus,
remember me» (Lk 23:42). «At the Lord's Table we do not commemorate martyrs in
the same way that we do others who rest in peace so as to pray for them, but
rather that they may pray for us that we may follow in their footsteps» —St.
Augustine said in one of his Sermons. Minimum once a year, we Christians wonder
which is the sense of life and which is that of our death and resurrection. It
is at All Souls' day, which St. Augustine has separated from All Saints' Day.
Mankind
sufferings are the same than those of the Church and, without any doubt, they
have in common that all human suffering means somehow the loss of life. This is
why the loss of a dearest one provokes such an unbearable pain than not even
faith may alleviate it. Thus, men have always desired to bestow honors on their
departed ones. Memory is, in fact, one way to make present those who are no
longer by our side, to perpetuate their life. But time makes our remembrances
of their psychological and social mechanisms fall off gradually. Yet, if from a
strict human point of view this can drive us to be anguished, as Christians,
and thanks to the resurrection, we may have peace. The advantage of our
believing in it is that it allows us to trust that, despite our oblivion, we
shall meet again in the other life.
A second
advantage is that, by remembering the deceased, we also pray for them. We do it
from the bottom of our heart, through our intimacy with God, and each time we
pray together in the Eucharist: in front of the mystery of death and life, we
are not alone but we share it as members of Christ's Body. Even more so: we see
the Cross, suspended between Heaven and Earth, and we know that a communion
between us and our at peace ones has been established. Hence, that St. Francis
gratefully proclaimed: «Praise to You, O Lord our God, for our Sister Death».
No comments:
Post a Comment