Suy Niệm Tin Mừng Thứ Ba Tuần 32 Thường Niên 2016
Trong bài Tin Mừng hôm nay,
Chúa đã dạy cho chúng ta
một thái độ quan trọng của sự khiêm tốn, và thể hiện việc phục vụ người khác một cách khiêm tốn như là một cách sống. Đây
là một việc làm luôn có những sự cám dỗ bám sát
chúng ta, những ngưòi luôn
có ý
chí đạo đức, vì bản chất con
người của chúng ta rất dễ tự hào một khi
chúng ta được thành
công trong việc kinh doanh, trong
sự nghiệp của chúng ta, ngay cả những việc
đạo đức trong
giáo xứ của chúng ta. Những lời khen ngợi mà
chúng ta nhận được, do những công việc
tốt chúng ta đã thực hiện thành công đã được vào trí não của
chúng ta và làm cho chúng ta
cảm thấy cái tầm quan trọng và quá tự tin ở nơi mình. Đó là
điều hiển nhiên khi chúng ta may mắn đã thành
công về tài chính hay được lên chức khi chúng ta
có quyền thế và sức mạnh
hơn những người cấp dưới của chúng ta
và sự tự túc tự cường củng với sự bảo đãm về tài chính. Đấy là sự kiện
có thể biến cho
chúng ta tự coi mình là "bậc thầy"
mình có uy quyền
trên
tất cả mọi ngưòi chúng quanh ta. Để rồi chúng
ta có thể nhìn xuống những người khác thấp bé hơn và kinh khi họ và đó cũng là yếu tố
làm cho chúng ta đâm ra kiêu căng. Chúng tự nghĩ rằng sự thành
công của chúng ta là do những nỗ lực cá
nhân riêng của chúng ta
và chúng ta hoàn toàn quên rằng chính Chúa mới là thầy là người
có quyền lực và là nguồn của tất cả mọi
thứ.
Reflection 2016
In this Gospel reading,
the Lord teaches us the important attitude of humility – to render humble
service as a way of life. It is a great temptation for us, well-meaning
Christians, to become proud once we experience success in our business, work,
career, even in our parish ministry. The praise we receive from people for a
work well done gets into our head and we feel an exaggerated self-importance
and over-confidence. It is more evident when we are blessed with financial
success or promotion where we experience power over our subordinates and the
self-sufficiency that goes with financial security. It makes us feel like
little "masters" lording it over our fellowmen. We look down on
people and show arrogance in our conduct. We attribute our success to our personal
effort and we forget totally the Master who is the Source of everything.
Before we
fall into that pit, the Lord admonishes us to think of ourselves as
"unworthy servants" and warns us not to have a bloated ego in times
of success but to remain His humble servants. He is the real Master. On our
part, we should seek the last seat, do our duties with dedication so as to give
Him greater glory. One day we will be surprised that He who sees our secret
thoughts and intentions will say: " My friend, move up higher." When
the Lord affirms and rewards us, we can never be proud but remain humble and
thankful for showing us His mercy and generosity. And, even if he calls us His
friends, He remains our real Master.
Suy Niệm Tin Mừng Thứ Ba Tuần
32 Thường NIên
Trong đoạn cuối bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta nghe Chúa nói "Chúng
ta là những đầy tớ vô dụng. "Những lời này của Chúa Giêsu có thể như khinh
thường và chỉ trích chúng ta một cách khá tiêu cực và rõ ràng là trái ngược với
những điều khác mà Ngài đã dạy chúng ta. Như mọi khi, chúng ta được hiểu khá rõ
ràng là khi nhận được những chỉ trích tiêu cực thì đó sẽ là những thách thức để
chúng ta suy nghĩ sâu sắc hơn, cũng như giáo huấn và những việc làm sáng tỏ một
cách tích cực cũng có rất nhiều thách thức lớn hơn. Chúng ta có thể diễn giải lời
của Chúa Giêsu: Không nên quá ỷ y vào những ân sủng của Thiên Chúa ban cho mỗi
người chúng ta. Như Thánh Phaolô đã [1 Cor 4: 7] nhắc nhở chúng ta biết rằng
không có bất cứ điều gì mà Thiên Chúa đã không được ban cho chúng ta: tất cả là
hồng ân và là những món quà tặng của Thiên Chúa. Vì vậy chúng ta là người phải
biết ơn Thiên Chúa, chứ không phải Thiên Chúa nên biết ơn cho chúng ta.
Ở trong mức độ sâu sắc hơn và có lẽ một chút huyền bí,
chúng ta nên vui mừng rằng chúng ta đang thực sự "vô dụng" trước mặt
Thiên Chúa. "Sự hữu dụng” của chúng ta chắc chắn không phải là một hạng mục
để giúp chúng ta thấu hiểu được mầu nhiệm sáng tạo của Thiên Chúa. Thiên Chúa dựng
nên mặt trời, không khí, nước và những thứ khác trong thiên nhiên để chúng ta sử
dụng, nhưng Ngài đã không tạo dựng con người chúng ta để được "sử dụng":
Sự kỳ diệu lạ thường và sự cứu rỗi con người nhân loại chúng ta chứng to cho chúng
ta biết là Thiên Chúa tạo dựng ra con người chúng ta vì tình yêu, với tình yêu
và đơn thuần là chỉ vì tình yêu.
Nếu chúng ta là tôi tớ của Thiên Chúa, chắc chắn có một
cái gì đó mà Thiên Chúa đang đòi hỏi nơi chúng ta. Giống như một người đầy tớ trung
thành, chúng ta phải chú ý tới những gì mà Thiên Chúa muốn nơi chúng ta và chúng
ta phải nhanh chóng đáp ứng. Chúng ta không thể là một đầy tớ xấu hay bất trung
là người lười biếng hay lưỡng lự những mệnh lệnh của ông chủ nhà. Tệ hơn nữa,
chúng ta không thể phẫn nộ, từ chối những mệnh lệnh và những lời giáo huấn của
Thiên Chúa, và có khi còn nghĩ rằng mình đáng được ưu đãi và đáng được nhận phần
thưởng. Điều tốt hơn hết, chúng ta thường
xuyên hãy tự hỏi chính mình "Có những
điều gì mà Thiên Chúa mà đã hay đang đòi
hỏi nơi chúng ta mà chúng ta chưa thể đáp ứng?
Lạy Chúa xin ban cho chúng con ân sủng để biết cảm ơn Chúa
và ngợi khen Chúa vì những sự kỳ diệu mà Chúa đã thực hiện nơi con người chúng con.... Xin cho
chúng con biết khiêm tốn để nhận biết mình chỉ là phận hèn tôi tớ của Chúa và giúp
chúng con hiểu được những gì Chúa muốn nơi chúng con.
REFLECTION
We are useless servants.” These
words of Jesus may strike us as rather negative and distinctly at odds with
much else that He taught us. As always, we best understand such negative
statements as challenges to deeper thinking, just as his positive and
enlightening teaching also contains many great challenges. We may paraphrase
Jesus’ words as: Do not take grace for granted. Paul [1Cor 4:7] reminds us that
we do not have anything which has not been given us: all is grace and gift.
Therefore it is we who must be grateful to God, not God who should be grateful
to us. Preface IV for our ordinary weekday Eucharistic Prayer teaches us: “You
have no need of our praise, yet our desire to thank you is itself your gift.
On a much
deeper and perhaps somewhat mystical level, we should rejoice that we are
indeed “useless” to God. “Use” is not a category to help us understand the mystery
of creation. God created the sun, the air, water and the other things of nature
for our use, but he did not create us for “use”: the incredible and liberating
wonder of our being is that God created us out of love and simply for love.
Lord, grant us the grace to thank You and praise You
for the wonder of our being.
No comments:
Post a Comment