Wednesday, December 2, 2015

Chúa Nhật thứ Nhất Mùa Vọng, năm C



Chúa Nhật thứ Nhất Mùa Vọng, năm C
Mỗi khi động từ "nhớ" được dùng trong Cựu Ước, thì hầu như chữ Nhớ này luôn được đề cập đến Thiên Chúa: Thiên Chúa của chúng ta là một Thiên Chúa luôn luôn nhớ những lời giao ước của Ngài mãi mãi, trong khi chúng ta lại luôn có những chiều hướng quên đi nhiều hơn; chúng ta hay quên cám ơn và nói lên những lời cám ơn, và sự yêu thương. Việc “Nhớ Lại” những giao ước của Thiên Chúa là việc rất cần thiết và phải được bao gồm việc tưởng nhớ  đến  một Đấng Cứu Chuộc của chúng ta, của Nhân loại đó là Thiên Chúa của chúng ta [Gen 3:15].
Hôm nay chúng ta bắt đầu mùa Phụng Vụ mới, chúng ta cử hành mầu nhiệm Thánh Thể để nhớ đến giao ước  tuyệt vời này của Thiên Chúa. Lời Hứa là một trong những danh từ và là ngôn ngữ của tình yêu và vì thế Lời Hứa cũng là một trong những ngôn ngữ của niềm hy vọng. Trong phụng vụ của Mùa Vọng này được đánh dấu  với chủ đề của niềm hy vọng. Trong khi chữ "hy vọng" có thể không được thấy nhiều trong các bài đọc và các bài đáp ca một cách rõ ràng, những có nhiều chữ khác được dùng cùng vớí chủ đề đó đã nhắc nhở chúng ta về ý nghĩa của Mùa Vọng, và từ đó đã biểu lộ cho chúng thấy được một bầu không khí của sự kỳ vọng, một điều chắc chắn rằng, trong bóng tối đen của thế giới này, chúng ta sẽ thấy được những sự khủng bố đã gây ra bởi bạo lực. Ánh sáng thật sự đang bắt đầu tỏa sáng và chúng ta được tận hưởng lời hứa mà Thiên Chúa đã Hứa với chúng ta là ánh sáng sẽ chinh phục bóng tối như tình yêu chiến thắng tất cả những sự chia rẽ và hận thù, và niềm vui sẽ loại bỏ những phiền muộn nơi tâm hồn của chúng ta, 
Lạy Chúa Cha Trên Trời, Xin ban cho chúng con trong Mùa Vọng với tất cả kinh nghiệm tâm sâu hơn và phổ quát hơn trong sự bình an mà Chúa Giêsu đã mang lại cho chúng con, và sự hòa bình mà thế giới này không thể nào mang đến cho chúng con.

First Sunday of Advent,
Whenever the verb “remember” occurs in the Old Testament, it almost invariably refers to God: our God is a God who remembers his Covenant forever, while we are more inclined to forget , we forget to be thankful, just and loving. Remembering the Covenant necessarily includes remembering the divine of a Redeemer [Gen 3:15].
Today we begin our celebration of God’s remembrance of this great covenantal promise.

Promise is one of the words of the language of love and thus also one of the words of the language of hope. The Advent liturgy is strongly marked by the theme of hope. While the word “hope” may not explicitly occur in the readings and antiphons there are many other words and themes which remind of the meaning of Advent, words which express an atmosphere of expectancy, a certainty that, in the darkness of a world so terrorized by violence, the true light is beginning to shine and we enjoy the promise that the light will conquer the darkness as love will conquer all divisions and hatred, and joy will remove the sorrow from our heart,
 Father in Heaven, during this Advent grant us all a deeper and more universal experience of the peace which Jesus brought us, that peace which the world cannot give.

No comments:

Post a Comment