Suy Niệm Chúa Nhật thứ 15 Thường Niên Năm C
Qua bài Tin Mừng, chúng ta có thể nghĩ rằng nếu chúng ta muốn được sống an bình thảnh thơi trong cái xã hội hôm nay, chúng ta có lẽ phải biết sống ích kỷ như thầy thượng tế hay thầy trợ tế Lê-vi trong bài dụ ngôn hôm nay. Trong xã hội hiện tại, con người chúng ta ai cũng muốn được sống tự do, được tự do phá thai, tự do hôn nhân đồng tính, và tự do loại bỏ Thiên Chúa ra khỏi xã hội và cuộc sống của họ hôm nay, họ đã loại bỏ Thiên Chúa ra khỏi gia đình và trường học của chúng ta hôm nay. Thế nhưng, họ lại đổ lỗi cho Thiên Chúa vì những thứ không mấy tốt đẹp đã xảy ra cho họ. Nếu chúng ta chú ý đến lời Chúa Giêsu hôm nay: "Hãy đi và làm như vậy." Chúng ta có thể nhận ra đấy chính là lời giải thích rõ ràng về điều răn trọng nhất mà Chúa Giêsu đã dậy: là hãy "yêu mến người lân cận như chính mình." .
Hôm nay, Giáo Hội nhắc nhở chúng ta là phải biết phấn đấu để làm theo như lời Chúa dạy, là sống với điều răn trọng nhất. Và bài dụ ngôn hôm nay cũng cho chúng ta thấy được một chiều hướng khác. Đó là người Sa-ma-ri-ta-nô nhân hậu trên tất cả chính là hình ảnh của Chúa Giêsu và những gì Chúa Giêsu đã làm cho mỗi người chúng ta, và cho gia đình nhân loại nói chung. Phần chúng ta, chúng ta cũng giống như người bị cướp dở sống, dở chết bên đường. Mỗi người trong chúng ta đã bị cướp đi sự thánh thiện ban đầu bởi tội nguyên tổ.
Sự ích kỷ và tội lỗi của chúng ta, và tội lỗi của những người khác, đã làm cho linh hồn của chúng ta bị thương tích quá nặng, quá đau đớn. Chúng ta đang nằm ở bên lề con đường của cuộc sống và đang cần một Đấng Cứu Thế. Chúng ta đã bị trầy trụa, bị sưng ù vì thương tích bởi cuộc sống trong một thế giới đầy sa ngã và tội lỗi.
Thiên Chúa đã xuống thế làm người, Chúa Giêsu đến với chúng ta như người Sa-ma-ri-ta-nô nhân hậu. Ngài là Thiên Chúa hay có lòng thương xót, Ngài là người đã cứu cấp và chữa lành chúng ta bằng dầu và rượu vang trong bí tích của Ngài, Ngài là người đã mua lấy cho chúng ta sự cứu rỗi bằng sự hy sinh của Ngài trên thập giá tại đồi Calvary.
Ngài là người ủy thác của cải ân sủng vô biên của Ngài cho người chủ nhà trọ, là Giáo Hội, là những người lần lượt trông nom săn sóc vết thương của chúng ta, giúp chúng ta phát triển và trưởng thành trong Kitô giáo, cho đến khi Chúa Giêsu sẽ trở lại với chúng ta một lần nữa.
Chúa Giêsu muốn cho chúng ta trở thành những người Sa-ma-ri-ta-nô tốt với những người khác và với nhau, như chính Ngài đã đi trước làm gương cho chúng ta. Thì trước hết, chúng ta phải chấp nhận sự rủi ro. Bởi vì người Palestine hay giả mạo những người bị cướp để gài bẫy rồi cướp những người có lòng tốt bụng, như chúng ta thường hay thấy xãy ra trong xã hội hôm nay.
Thứ hai, nếu chúng ta có lòng tốt như người sa-ma-ri-ta-nô này, thì chúng ta sẽ phải chịu rất nhiều tốn kém về của cải cũng như vật chất.
Thứ ba, đó là sự bất tiện. Người Sa-ma-ri-ta-nô trên đường đi làm ăn, kinh doanh, có thể đang làm một chuyến kinh doanh rất quan trọng, nếu dừng lại hiện trường nơi xảy tai nạn, ông ta sẽ phải tốn mất rất nhiều thời giờ qúy báu của ông. Và như thế ông ta có thể bị mất đi cơ hội làm ăn tốt vì sự đình trệ trong chuyến đi.
Tóm lại, tất cả những sự việc làm tốt và bác ái này thực sự đều là những việc đầu tư xấu, chẳng có lợi ích gì cho chúng ta. ? Nhưng người bạn tốt dám làm những điều đó với bạn của mình. Họ chấp nhận những rủi ro và sự hy sinh của họ. Đó là những gì mà Chúa Giêsu Kitô đã làm cho chúng ta, để chứng minh cho chúng ta biết là Ngài là loại bạn như thế nào.
Chỉ cần nhìn vào cây thập giá, Và nếu chúng ta coi trọng tình bạn của Ngài, và muốn được làm bạn với Ngài, chúng ta sẽ vui vẻ ngay cả những khi chúng ta vụng về, "hãy đi và làm như vậy." Chúng ta cần Chúa Kitô. Vì chúng ta đang sống trong một thế giới đầy sa ngã. Và chúng ta đang sa lầy vì yếu đuối của chúng ta. Chúa Kitô là người Samaritanô của chúng ta. Chỉ có sự giúp đỡ của Chúa Kitô mà chúng ta mới có thể nhận được sự bình phục trở lại, Ngài nuôi dưỡng chúng ta, và tẩm bổ tâm hồn của chúng ta bằng sức mạnh tinh thần.
Hôm nay, trong Thánh lễ này, Giáo Hội nhắc nhở chúng ta hãy cảm tạ Chúa vì Chúa đã đến để cứu chúng ta, Ngài đã không bước qua và làm ngơ như thầy thượng tế hay thầy trợ tế Lê-vi, nhưng Ngài dừng lại bên cạnh chúng ta, hy sinh tất cả những gì ngài đã có vì chúng ta.
Và một lần nữa Ngài đến với chúng ta hôm nay trong Thánh Thể, chúng ta hãy hứa với Ngài là chúng ta sẽ không chỉ cảm ơn Ngài bằng lời nói, mà còn bằng những hành động của chúng ta.
Mỗi Kitô hữu chúng ta đều được mời gọi để làm một Chúa Kitô cho người khác. Đức Kitô muốn tiếp cận với những người chúng quanh chúng ta, bạn bè và gia đình chúng ta cũng giống như người Samaritanô nhân hậu đã tìm đến những người không may đã bị ăn cướp giữa đường. Ngài muốn đến gần những người không may mắn trong xã hội này qua chúng ta. Mỗi người chúng ta đều biết ai là những người bị cướp, dở sống dở chết bên lề đường của cuộc sống hiện tại bởi những sự đàn áp, bất công trong xã hội này.
Với Bí Tích Thánh Thể trong thánh Lễ Chúa Nhật hôm nay, mỗi người chúng ta được nuôi dưỡng bằng sức mạnh siêu nhiên và nhờ đó chúng ta hãy cho phép Chúa Kitô tiếp cận với người đang đau khổ vì những bất công trong xã hội hôm nay qua bàn tay nhân hậu, và lòng tốt của chúng ta. Chúa Giêsu cho mỗi người chúng ta có một cơ hội để biết ơn Ngài và biết nhận ra chúng ta thực sự là ai. Điều mà Chúa muốn nhắc nhở chúng ta hôm nay là "Hãy đi và làm như vậy." Nếu chúng ta làm được như thế, và như Chúa đã hứa, chúng ta sẽ được Sống thực sự.
Fifteenth Sunday in Ordinary Time (C) Jul 10, 2022
Reflecting on today’s Gospel, it seems that we are living in a society that makes us selfish like those priests and Levites. We do not want to touch the impurity of the half dead man on the road, we want to protect ourselves from trouble. "Go and do likewise." It is clear that Jesus explains to us the great commandment, "Love your neighbor as yourself." But this parable also has another dimension. The Good Samaritan is, above all, a self-portrait of Jesus and what Jesus has done for us, for the human family as a whole, and for each of us individually.
A couple of years ago, there was a senior high school student in VN who came back from the Church youth group meeting. He saw a man hit by unknown motor-biker who was lying helpless on the side of the highway. This student stopped and tried to get help from people passing on the highway, but no one stopped, so he put the man on his motorbike and drove him to the nearby hospital. He actually saves the man’s life. But unfortunately, instead of thanking him, the injured man’s family accused him of hitting and injuring the man. The family bribed the police and they persecuted the student and put him in jail for several months. He was also ordered by the court to pay the injured man over 100 millions of VN money for the hospital bills and other damages. Finally, the student was set free. But now, he missed his final year of school and could not graduate. But when one of the reporters asked him if he would help other people on the road like that again. He said he would, because his parents and the Church taught him that God loves us and we must love God and love one another. It is hard for us to do a good deed in our society today isn’t it? This world wants us to be like the priest and the Levite, just step to the other side and go on our way.
Sometimes, we are like the man left on the side of the road to die. Each of us has been robbed of our original holiness by original sin. Our selfishness and sins, and the sins of others, have deeply wounded our souls. We lay on the side of life's path in need of a Savior. We have been bruised and broken and wounded by life in a fallen world. In his incarnation, Jesus comes to us like the Good Samaritan. He is the merciful Lord who heals and restores us with the oil and wine of his sacraments, who pays for our salvation with his own sacrifice on the cross at Calvary, who entrusts the boundless riches of his grace to his own innkeeper, the Church, who in turn watches over our recuperation, our growth into Christian maturity, until Jesus will come again. If Jesus commands us to be Good Samaritans to one another, it's only because He has walked the path ahead of us:
In this self-portrait, Jesus shows us what kind of friend he wants to be for us: to put himself out; to go out of his way, to save a half-dead traveler, someone He doesn't know.
First of all, this means taking risk. Playing dead was a popular trap of thieves and bandits in Palestine. They would pretend to be injured, and when a kind traveler stooped down to help, the gang of thieves would pop out of their hiding place and attack.
Second, this attention is costly. The Good Samaritan had to use up his own oil and wine to treat the wounds. He had to leave money with the innkeeper to cover expenses.
Third, it is inconvenient. The Samaritan was on the road for business, maybe very important business. Stopping at the scene of the accident and taking the injured man to safety, would delay his trip. It is a really bad investment, practically speaking; he may end up being sued and put in prison like the high school student in VN.
But friends do that. They take risks and make sacrifices for them. That's what Jesus did for us. Just look at the crucifix; if we value His friendship, and want to be His friend, we will, gladly even if clumsily, "go and do the same." We live in a fallen world. We ourselves are fallen. Jesus Christ is our Good Samaritan. Only Jesus's help can get us back on our feet, and infuse in us the inner, spiritual strength we all know we should have.
In a culture with self-indulgence, self-reliance, and extreme individualism, we need to be reminded of this truth. Let's thank our Lord Jesus for coming to save us, for not just walking by, but stopping beside us, going out of his way for us. This parable speaks powerfully about God and goodness. It raises more serious questions than, “Who is our neighbor?” Every one of us is called to be another Jesus. Jesus wants to reach out to the people in our circles of friends and family. And He wants to reach out to them through us. Each of us may know someone who has been robbed and beaten up by the troubles of life in this fallen world. Through Jesus's encouragement in this parable, and his nourishment through the Eucharist we will receive in this Mass, let's allow Jesus to reach out to that person through us.
By inviting us to be his Good Samaritan coworkers, Jesus gives us an opportunity to show him how grateful we really are. Jesus knows our sorrows; he knows how much we need help and consolation. He comes close to us and never abandons us. Each one of us must look into our heart to see if we have faith in this compassion of God, who heals us, who caresses us. And if we refuse him, he waits: he is patient and is always at our side.
No comments:
Post a Comment