Monday, August 24, 2020

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Hai Tuần 21 TN- Matthew 23:13-22 -

 Monday 21st Ordinary Time: Scripture:  Matthew 23:13-22

Suy Niệm Tin Mừng Matthew 23:13-22 - Thứ Hai Tuần 21 TN

Khi Chúa gõ cửa tâm hồn của chúng ta, chúng ta có sẵn sàng mở cửa tâm hồn của chúng ta và tiếp rước Ngài vào? (Khải Huyền 3:20) Thiên Chúa dành riêng cho mỗi người chúng ta một lối đi với cánh cửa mở rộng để chúng ta đến với Nước Trời, nhưng đôi khi, chính chúng ta lại khép kín hay khoá cánh cửa đó lại. Chúa Giêsu đã phán  rằng Chính Ngài là cửa thiên đàng (Gioan 10:8-9) và Chính Ngài là Đường, là sự thật và là sự sống, Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy (Gioan 14:6) . Chúa là đường dẫn dắt chúng ta đến tới Thiên Đàng.

Chúa Giêsu cũng than phiền khi Ngài đưa ra những lời cảnh giác nghiêm khắc. Chúa đã giận dữ với các nhà lãnh đạo Do thái vì họ đã lừa dối và hướng dẫn dân chúng Israel một cách  sai lầm và đi ngược với đường hướng Chúa dạy.  Lời Hứa với Giao Ước của Thiên Chúa là sự ràng buộc con người vói Thiên Chúa,  nhưng những người Biệt Phái quá thông minh họ tìm cách để né tránh các nghĩa vụ mà cha ông họ đã thề hứa. Họ quên rằng Thiên Chúa nghe và biết tất cả mọi thứ mà chúng ta nói và mọi thứ chúng ta biết và những gì chúng ta làm và lý do tại sao chúng ta đã làm những điều đó.

            Đã bao lần chúng ta hứa như là chúng ta sẽ ăn chay kiêng ăn thịt như là một sự hy sinh trong Mùa Chay và rồi sau đó, khi tình thể cám dỗ không thể chối được, chúng ta lại tự bào chữa chính mình cho rằng vì khi chúng ta đã làm một việc tốt hoặc chúng ta đã tham dự Thánh Lễ vào ngày hôm đó rồi chúng ta có quyền ăn thịt, và không cần phải kiêng?

Làm thế nào chúng ta có thể đóng kín được cửa vào Nước Trời trong cuộc sống của chúng ta bằng cách bịt kín đôi tai của chúng ta với Chúa Giêsu? Chúa muốn hiện diện nơi chúng ta, sống trong chúng ta và đưa chúng ta đến tới  Nước Trời.

Nước Thiên Chúa hiện diện trong tất cả những ai tìm kiếm Ngài và thực thi theo ý muốn của Ngài như  khi chúng ta cầu nguyện như Chúa Giêsu đã dạy: "Nước Cha trị đến và chúng ta sẽ được thực hiện những việc dưới đất cũng như trên trời" (Mt 6:10)?

            Lạy Chúa, lời Chúa là sự sống cho chúng con. Xin giúp chúng con đừng khép cửa tâm hồn để tiến vào Nước Trời của Chúa bằng những sự bất tuân, những sự hoài nghi hoặc thờ ơ. Xin giúp chúng con biết lắng nghe tiếng Chúa và tuân thủ lời Chúa trong cuộc sống của chúng con một cách trọn vẹn hơn.

 REFLECTION

When the Lord knocks at our door, are we ready to let Him in? God offers each of us an open door to His kingdom but, sometimes, we ourselves close it. Jesus proclaimed that He is the door (John 10:8-9) and the way (John 14:6) that makes it possible to access Heaven. Jesus also laments as he issues a stern warning. He was angry at religious leaders because they misled the people. Oaths were binding but the Pharisees found clever ways to evade the obligation to their oaths. They forgot that God hears everything we say and knows what we do and why we do it.

            How often have we made promises like we will not eat meat as a sacrifice for Lent and then, when the situation presents itself, say it's all right to eat the beef because we did a good deed or went to mass on that day? How can we shut the door of God's kingdom in our lives by closing our ears to Jesus? The Lord wants to dwell with us and to bring us His kingdom. God's kingdom is present in all who seek Him and do His will. Do we pray as Jesus has taught, "Your kingdom come and your will be done on earth as it is in Heaven" (Matthew 6:10)?

            Lord, your word is life to us. Help us not to close the door to your kingdom through disobedience, disbelief or indifference. Help us to listen to your voice and conform our lives more fully to your word.


Suy Niệm Bài đọc thứ Hai tuần thứ 21 Thường Niên.

Trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu quở trách các thầy thông giáo và người Pharisêu bằng chữ “khốn nạn thay” cho họ và tai họa sẽ đến  trên họ. Trong truyền thống Do Thái, khi dùng chữ "Khốn nạn thay" là để chỉ cho một biểu hiện của sự đau buồn hay nỗi khốn khổ ở trạng thái quá nghèo khó trong cuộc sống của họ và những hậu quả rất xấu mà họ sẽ tiếp tục phải gánh chịu.

Trong số những tai ương khốn nạn bao gồm những cáo buộc mà Chúa Giêsu đã cho rằng các thầy thông giáo và người Pharisêu đã ngăn chặn những người khác muốn theo Chúa và để được vào Nước Trời của Thiên Chúa, Họ là những người đang làm tổn hại đến đời sống tinh thần của những người đang trở lại đạo Do Thái, Đạo của những người thờ phượng Thiên Chúa mà thôi, Họ đã đổi những lời thề trên những sự  thiêng liêng đối với những thứ vật ít quan trọng hơn, Họ đã bỏ qua những mối quan tâm cấp bách nhất của luật Chúa, Mà chỉ biết  quan tâm về những thứ bề ngoài chứ không chịu thay đổi những gì trong tâm hồn họ. Chúa Giêsu cảnh báo họ rằng hành động của họ sẽ có những tác động tiêu cực trong tương lai.

Có lẽ, hôm nay là thời điểm tốt để chúng ta tự hỏi mình. Chúng ta đã đưa mọi người đến gần Thiên Chúa chưa, hay chúng ta đang làm sự cản trở họ bằng những lời nói, bằng những hành động thường ngày của chúng ta? Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết can đảm để thay đổi cách sống ích kỷ của chúng con và giúp chúng biết mở rộng tâm hồn để đón nhận, giúp đỡ và hứng dẫn những người khác biết tìm đến Chúa và sự sống đời trên Thiên Đàng bằng những lời nói chân tình, thong cảm, bang cách sống biết thương yêu, biết chia sẽ những gì chúng con có cho nhưng người khác, những người kém may mắn… để vì những việc chúng con làm mà những người khác có thể nhận ra Chúa.

 Wau- Meditation: Matthew 23:13-22- 21st Week in Ordinary Time

“You lock the kingdom of heaven before human beings. You do not enter yourselves, nor do you allow entrance.” (Matthew 23:13)  Jesus accused these Pharisees of shutting the door of heaven in people’s faces. That’s a startling allegation. But how did they do it? Some burdened people with stringent rules. Some missed the heart of love embedded in the laws Law of Moses. Others tried to steer people away from Jesus by their teaching. But let’s try to look at this from the other way around. After all, if you can close and lock a door, it stands to reason that you can also unlatch one and throw it wide! That’s the awesome truth tucked away in today’s Gospel. We can actually open the door of heaven for other people!  According to the Scriptures, this door is a person: Jesus! He is the “gate” and the “way” (John 10:9; 14:6). He is the ladder to heaven (1:51). But how can we, small humans that we are, open such a special door? By opening ourselves up! That way, people can come to see Jesus, who lives in us, and find their own way to a relationship with him.  Just as there are several ways to close a door, there’s more than one way to open it. We can open it through acts of kindness and love. We can try to encourage someone. A forgiving, compassionate heart can do it. Or we can look for opportunities to share about the difference that Jesus has made in our lives.  Jesus said that these Pharisees went to great lengths—even traversing sea and land—to find other people and train them in their ways (Matthew 23:15). While he frowned on the end result, the way they went the extra mile to win people over was remarkable. It worked! Similarly, if we want to usher people through heaven’s door, we too will have to go out of our way to build relationships with them. Friendly phone conversations, casual lunches, and the like can provide new opportunities to open up. Of course, we can’t pursue everyone. But we can pursue a few. You could even start with a list of three names. With some prayer, some planning, and some reaching out, you may even get the privilege of holding heaven’s door open as a friend walk through!  Lord, is there someone for whom you’re asking me to hold open heaven’s door?”

 REFLECTION

     In the Gospel reading, Jesus places primary importance in our faith in God. We forget God at times. Jesus reminds us that religion and religious practices do not make things sacred; it is God who gives meaning to and makes sacred religion and religious practices.      It is so easy to get caught up in rituals and religious practices, as the Pharisees and teachers of the Law were: we should not forget that it is God who is the center and meaning of rituals and religious practices. The Pharisees and the teachers of the Law paraded their practice of religion and rituals: Jesus condemned them and reminded them that it was love of God and concern for his honor and glory which were of utmost importance. Jesus reminded them that their duty was to lighten and not to make life more difficult for their followers.      How are we in the rituals and religious practices of our faith? Do we understand and appreciate them as mere instruments to honor and serve God?

No comments:

Post a Comment