Chủ nhật 18 thường niên Năm A - Chúa Giêsu sống cho chúng ta
Đám đông hôm nay đả không quản ngại đường xa tìm đến Chúa, họ ã đánh cắp đi cái sứ thanh vắng mà Chúa đang muốn tìm kiếm hôm nayu. Họ không cho Chúa Giêsu có thời gian chi chính Ngài. Hò theo Chúa đến mọi nơi mà Chúa đến dẻ cầu xin được nghe những lời khôn ngoan và xin Ngài những phép lạ chữa lành.Và Chúa Giêsu đã phản ứng thế nào? Chúa Giêsu không thể cưỡng lại lời cầu xin của họ. Ngài đặt sự thanh vắng cô đơn và bận tâm của Ngài sang một bên, Ngài ngồi xuống và cho họ những lời an ủi, chữa lành, dạy dỗ, lắng nghe họ. Ngài còn làm nhiều điều hơn thế nữa cho chúng, Ngài làm phép lạ hoá bánh và cá ra nhiều để cho dân chúng được ăn no thoả thê trong sa mạc.
Chúa Jêsus sống hoàn toàn vì lợi ích của những
người mà Ngài yêu thương. Đây là một trong những lý do tại sao mà mối quan hệ của chúng ta với Chúa Giêsu rất ư là độc đáo. Chúng ta không phải tìm kiếm tình yêu của Chúa, và chúng ta không phải sợ mất đi tình yêu đấy; vì tình yêu của Chúa dành cho chúng ta là tình
yêu vô điều kiện và rtất đáng tin cậy. Chúng ta không cần phải kết bạn Chúa bằng cái vẻ
ngoài tuyệt vời hay những thành tích ấn tượng. Và chúng ta sẽ không đánh mất đi được cái tình yêu của Chúa Kitô vì những sự thất bại hay vì những sự yếu đuối của chúng ta. Ngay cả khi chúng ta thực sự từ chối anh ta
bằng cách chúng
ta đã phạm tội, thế mà Ngài vẫn luôn chờ đợi chúng ta quay trở lại với Ngài qua Phép
Hoà giải.
Qua Bí tích Thánh Thể mà chúng ta sắp được lãnh nhận, và qua tất cả những bí tích khác, Chúa Giêsu vẫn luôn tiếp tục sống cho chúng ta và trong chúng ta. Và nếu Chúa Giêsu đã làm cho chúng ta như thế, thì đó cũng là cách chúng ta nên bắt chước và làm theo. Chúng ta là Kitô hữu; chúng ta
mang danh Chúa Kitô, bởi vì chúng ta được mời gọi noi
gương Ngài. Nhiệm vụ của chúng ta trong thế giới này là thể hiện tình yêu của Chúa, để tất cả mọi người sẽ tin vào Chúa Giêsu,
theo Ngài và tìm đến với cuộc sống vĩnh cửu. Và chúng ta làm đươđc điều đó bằng cách yêu thương người khác như Chúa Kitô đã yêu
thương chúng ta. Chúng ta có biết điều gì đã cản trở chúng ta thực hiện điều răn mến Chúa yêu Người của Chúa
một cách can đảm và
kiên trì không? Thưa đó là nỗi sợ! Chúng
ta sợ rằng nếu chúng ta trao chính mình cho người khác; chúng ta sợ rằng nếu chúng ta cho đi tất cả những gì chúng ta có, chúng ta sẽ không còn gì để giữ lại cho mình nữa..
Hôm nay Chúa Giêsu đã loại bỏ nỗi sợ hãi đó ra khỏi cái tâm tư của chúng ta. Các tông đồ của Chúa hôm nay chỉ có năm ổ bánh mì và hai con cá; thậm chí không đủ cho họ ăn trưa. Nhưng khi họ dâng lên Chúa những ổ bánh này, và họ nhân danh Chúa, họ đã chia những miếng bánh này cho những người đang cần giúp đỡ. Họ còn đói không? Ngược lại! Cuối cùng, họ gom lại được mười hai giỏ bánh thừa; nhiều hơn là những gì họ đã có lúc bắt đầu. Thiên Chúa sẽ không bao giờ hẹp hòi trong sự rộng lượng. Nếu chúng ta cho đi như Ngài đã cho, chúng ta sẽ nhận được gấp nhiều lần hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng. Hôm nay, khi chúng ta rước Chúa vào lòng qua Bí tích Thánh Thể, chúng ta hãy hứa với Chúa rằng chúng ta sẽ cố gắng hết sức mình để sống theo cái danh nghĩa chính của chúng ta là Kitô hữu.
18th Sunday
of Ordinary Time Year A - Jesus Lives for Us
Today’s Gospel reading tells us, " When Jesus heard the death of St John the Baptist. He withdrew in a boat to a deserted place by himself. And this death moves Jesus deeply, and marked the beginning of a new stage in His mission. And so, with a sorrowful heart and a lot on his mind, Jesus goes away to be alone, to have time to reflect and pray at this crucial, painful moment. How beautifully Christ's human heart shines through in this detail! This is our God, a man who knows what it is to be human, to suffer, to feel the weight of things! This is why we can always pour out our hearts to him, knowing that He will understand!The crowds refuse to let Jesus have his time alone; they flowing him around, begging for words of wisdom and miracles of healing. And how does Jesus react? He cannot resist their pleas.He puts his own loneliness and preoccupations aside, sits down, and give them comforting, healing, teaching, listening... He also does more for them, He multiplies the loaves and fish to feed them in the desert. The Lord Jesus who lives entirely for the good of those he loves. This is one of the reasons our relationship with Jesus is so unique.We don't have to earn his love, and we don't have to be afraid of losing it; his love is unconditional and dependable. We don't have to earn his friendship by our great good looks, or impressive achievements. And we won't lose Christ's love because of our failures or weaknesses. Even when we actually reject him by sinning, he is always waiting at the door of our hearts and come back in.Through the Eucharist we are about to receive, and through all of the other sacraments, Jesus continues living for us. And if that's how Jesus is, that's also how we should be. We are Christians; we bear Christ's name, because we are called to follow his example. Our mission in this world is to show forth his love, so that all people will believe in Jesus, follow him, and come to eternal life. And we do that by loving others as Christ has loved us.Do we know what holds us back from fulfilling His commandment of Love more courageously? Fear!
We are afraid that if we give of ourselves to others; we are afraid that if we give what we have, we won't have enough left over for ourselves.Today Jesus has removed that fear. His Twelve Apostles started with five loaves of bread and two fish; not even enough for themselves. They entrusted their few loaves of bread to him, and then in his name they gave it away to others who were in need. Did they go hungry? On the contrary! In the end, there were twelve baskets of leftovers; more than what they had started with. God will never be outdone in generosity. If we give as he has given, we will receive more than we can imagine.Today, when we receive our Lord in the Eucharist, let's promise that we will do our very best to live up to our name as Christian.
The Gospel reading for today begins
with Jesus hearing the news of the death of John the Baptist, and when Jesus
heard the sad news, He withdrew to a deserted place to be by Himself. Jesus often
went off somewhere to pray. Perhaps He was praying and trying to
understand the will of the Father for John and for Him. Perhaps He was contemplating the meaning of death. Perhaps, Jesus was considering the mystery of evil. John, the greatest prophet to live, had been put to death
by pure evil. Evil would attack Jesus also, as well as the people He was
gathering to Himself.
Jesus would not be left alone for long,
though. People sought Him out. He could not allow His grief to keep Him from
caring for the people. He needed to feed them, in word and in deed. Many of us have
behaved the same way. I have witnessed and been edified by so many of us who
have suffered horrible crises, such as the death of our love one, but we
refused to allow our grief to prevent us from caring for others, particularly
for our children.
Like John the Baptist, Jesus would also
be put to death by evil, but He would not allow Himself to be caught up in
evil, caught up in the culture of death. Jesus came to bring life into the world. He came to
invite people, invite us, to join Him in the Culture of Life. The Culture of Life is the way of
living that celebrates the life we were given at our baptism, the life of God.
Saint Mother Theresa committed to the
Culture of Life that led her to care for the poorest of the poor. All human are
the image of God, we share in His divinity. We are called to the Culture of Life. We are people of
life, people of hope, People of God. It is our commitment to the culture of
life that allows us to view the events of our physical lives as only part of
the story of our lives. We live for God. We live for heaven. We live for eternal
life. And we refused
to be destroyed by the culture of death.
The culture of death only sees the here and now. It does not consider the impact of a person’s actions on his or her life or on the world in general. It is the culture of death that says, “Have the abortion.”How many babies are killed? It is the culture of death that is the philosophical basis of the sex industry. Basically speaking, the culture of death assumes that we are animals, unable to control ourselves.
But we are not animals. We are sons and
daughter of God. We have dignity. We also have a right to demand that
others treat us with the Dignity we have been given at our baptism. Whether we are thirteen or Ninety-three, we cannot allow
anyone to assume that we are unable to control ourselves, assume that are
condemned to live like animals, condemned to the Culture of Death. And God says in, our first reading: We
have been called to Life. It is all right there for us. We can choose Christ.
We can choose His Way, the Culture of Life. And we can be happy, now and
forever. But we must choose.
No comments:
Post a Comment