Thứ Sáu, ngày 27 tháng 12, 2019 Thánh Gioan tông đồ
và Thánh sử- Gioan 20. 2-8
Những câu cuối của bài Tin Mừng hôm nay làm cho chúng ta cảm động vì những ý nghĩa của chúng. Gioan bước vào ngôi mộ nơi đặt xác Jesus. Quần áo chôn Chúa còn cất ở đó, nhưng được sắp xếp gọn gàng. Ông đã thấy và đã tin. Ông đã nhìn thấy và đã tin mà không hề ồn ào., lớn tiếng và phấn khích cho dù sau ba ngày đầy biến động trong lúc người thầy yêu kính cũng là người bạn của ông đã bị bắt, bị làm nhục, bị tra tấn và bị đóng đinh. Ông thấy những người trong nhóm 12 với mình bị sốc nặng và sợ hại đến nỗi chối bỏ cả Thầy mình hoặc im lặng hoang mang. Bất chấp tất cả, Gioan đã đặt niền tin vào Thầy mình mà không cần tính toán hay phải suy nghĩ.
Trong bài đọc thứ nhất, Chữ “thấy” được lặp lại ba lần trong bốn câu. Theo những cách khác nhau, Ông Gioan nói với chúng ta rằng ông và các môn đệ của Chúa đã nhìn thấy Ngôi Lời hằng sống. Rõ ràng là con mắt con người trần có thể có mức độ nhìn và thấy và tin tưởng. Đấy sẽ là một bài học đáng giá để chuíng ta sống với Phúc âm của Thánh Gioan, và chú ý tới những lần hay “tần suất” nơi chữ “thấy” được xuất hiện và liên quan đến Chúa Giêsu và hành động của Ngài để rồi mỗi người chúng ta theo mỗi cách để tự suy niệm và phản ứng với những gì chúng ta đã thấy. Chúng ta có thể nói rằng Thánh Gioan là người có Đức tin mạnh nhất trong nhóm người môn đệ được hình thành bên cạnh Chúa Giêsu.
Có lẽ đức tin yêu thương và gần như bản năng đặc biệt của thánh Gioan đã đem lại sức mạnh để hỗ trợ các môn đệ của Chúa được vững tin trong những giờ phút quan trọng trong giờ phút cuối của ngày thứ Năm, thứ Sáu và thứ Bảy. Và cũng nhờ đó mà giúp họ có được sự tự tin và có đủ sức để thành lập Giáo Hội của Chúa tại Jerusalem và Judea và còn hơn thế nữa. Lạy Thiên trên Trời xin Chúa ban cho con có được một đức tin vũng mạnh và cho phép chúng con thể hiện được việc đem Con của Ngài là Chúa Giêsu chúa chúng con đến cho thế giới.
Friday,
December 27, St. John the Apostle and Evangelist
The last words of today’s Gospel are as moving
as they are significant. John entered the tomb where Jesus’ body had been laid.
The burial clothes were there, neatly arranged. He “saw and believed.” He saw
and believed without fuss and excitement even after a tumultuous three days
during which his master and friend had been arrested, humiliated, scourged and
crucified. He saw his fellow disciples shocked into fearful denial or
bewildered silence. Despite all, he believed without long discussion and
reflection.
In the first reading the word “see” is repeated three times in four verses. In different ways John tells us that he and the disciples had seen “the Word of life”. Obviously there can be degrees of seeing and believing. It would be a worthwhile exercise to go through John’s Gospel and note how often the word “see” occurs in relation to Jesus and his actions and then reflect on how people reacted to what they had seen.
Could it be said that John was at the very believing heart of the group which formed around Jesus?
Maybe John’s loving and almost instinctive faith provided a steady, human support to his fellow disciples in those crucial hours of late Thursday, Friday and Saturday and enabled them to emerge as confident and competent founders of the Church in Jerusalem and Judea and beyond.
Heavenly Father, grant me a faith which will enable me to show Your Son to the world.
December 27, Third Day of the Octave
of Christmas, Feast of St. John, Apostle and Evangelist
On the first day of the week, Mary Magdalene ran and went to Simon Peter and to the other disciple whom Jesus loved, and told them, “They have taken the Lord from the tomb, and we do not know where they put him.” So Peter and the other disciple went out and came to the tomb. John 20:1–3
It’s interesting that Saint John refers to himself as the disciple “whom Jesus loved.” Of course, Jesus loved all people. He loved all of the disciples. But in John’s Gospel, this unique title of the beloved disciple is given to John.
Saint John the Apostle may be understood as this beloved disciple for many reasons. First, recall the special closeness and affection John shows Jesus at the Last Supper when John reclined next to Him. Recall, also, that it was John alone who stood at the foot of the Cross with Jesus’ mother and that Jesus entrusted His mother to John and John to His mother. And note in the passage above that it was John who first ran to the empty tomb as soon as Mary Magdalene revealed her discovery to him. Furthermore, many scholars believe John to be the youngest disciple. And as a younger disciple, he may have received special fatherly-like attention from our Lord.
However, John may also be understood as the beloved disciple for another reason. Simply put, this is how John saw himself as he wrote his Gospel account. John may have done so because telling the story of Jesus’ life was deeply personal to him. His own love and affection for his Lord was the central and most consuming passion of his soul. And it appears that as John speaks of Jesus, and of his own encounters with Jesus, John was compelled to prayerfully ponder the holy and spiritual love that Jesus had for him. Thus, it appears that John could not speak of his encounters with our Lord without also identifying the divine love that united them. It’s as if every time his Gospel story spoke of an encounter he had with Jesus, John was overwhelmed by the simple fact that Jesus, the Son of God, the Messiah, knew him and loved him personally. And so he was compelled to state that fact over and over.
In this case, it’s quite beautiful, on a spiritual level, to ponder John’s soul. He was clearly a man who was deeply touched by God in the Person of Jesus. And after Jesus ascended into Heaven, it appears that John’s holy love for Jesus only grew. As he went forth as an Apostle, preaching about the salvation that comes through his Savior and dear friend, he clearly grew closer to our Lord day by day. When John wrote his Gospel toward the end of his life, his heart was clearly aflame with divine love as he was intensely looking forward to being fully united with his Lord in Heaven.
As we honor this unique and holy Apostle, reflect, today, upon the simple truth that you are also invited to share in the holy and intimate love shared by Jesus and Saint John. Ponder the fact that our Lord also loves you with perfect charity, intimacy and totality. If you can gaze upon the love in the heart of this beloved disciple, then you, too, can share in that love and become a beloved disciple yourself.
My beloved Lord, the love You bestowed upon the disciple John was perfect in every way. After Your ascension into Heaven, You continued to deepen Your relationship with him, drawing him ever closer to Your Sacred Heart. Please pour forth upon me that same love and draw me into Your Heart so that I, too, will become Your beloved disciple. Saint John, pray for us. Jesus, I trust in You.
Suy Niệm Tin Mừng Thứ Sáu lễ Thánh Gioan Tông Đồ Ngày 27/12
Trong bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta biết rằng Thánh Phêrô và Thánh Gioan tin rằng sau khi họ đã nhìn thấy ngôi mộ trống và đống quần áo niệm chôn của Chúa Giêsu đã được xếp lại để trên mồ.
Sau những giờ phút trôi qua khá dài, dường như đó một một thời gian yên tĩnh, để suy ngẫm, "chờ đợi" cho niềm tin bám rẽ sâu trong tâm hồn của họ. Nhưng trong khi đó, Chương 20 và 21, của Tin Mừng Thánh Gioan đã cho chúng ta thấy rất rõ ràng và cụ
thể về những chi tiết và hiện tượng mà các môn đệ đã chấp nhận rằng Chúa Giêsu đã
sống lại một cách rất nhanh
chóng, thích ứng và tích cực. Thật
là một niềm vui cho họ, nếu phải như họ có được một cơ hội để họ được gặp Ngài một lần nữa ở những nơi
quen thuộc, những nơi mà họ đã được
hưởng phúc là
đã cùng vời Ngài trong những cuộc hành trình rao giảng của Ngài và nhờ đó mà họ được củng cố thêm niềm tin của họ
Trong ánh sáng văn bản Tin Mừng của Thánh Gioan có thể phản ánh niềm hân hoan trên thực tế là chúng ta được gặp Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể và nghe lời nói của Ngài đã truyền đạt cho chúng ta bằng những đoạn Tin Mừng và Kinh Thánh
qua nhiều thế kỷ. Để rồi, với sự tự tin chúng ta có thể đi ra ngoài xã hội để gặp gỡ, sống và làm việc với những người có thể chưa được nghe nói về Chúa Giêsu Kitô.
Lạy Chúa Cha Trên Trời, chúng con cảm đội ơn Chúa đã đem đến cho chúng con Con Một của Ngài là Chúa Giêsu Chúa chúng con. Xin Chúa giúp chúng con biết chia sẻ niềm tin và món quà quý giá này với những người khác.
Reflection
To-day’s Gospel tells us that Peter and John believed after they had seen the empty tomb and the rolled up burial clothes of Jesus. For some hours, however, it seems to have been a quiet, reflective, “waiting” kind of believing. The remaining verses of Chapters 20 and 21, in contrast, provide us with very definite, concrete and heart warming details of how very quickly the disciples came to accept that Jesus was alive, well and active. What a joy it must have been for them to meet him again in the familiar places where they had enjoyed his company and been strengthened by it.
The first verses of John’s first letter, like the first eighteen verses of John’s Gospel, are called the Prologue. But, while the focus of both passages is Jesus, the emphasis is very different. The first reading shows the delight of the writer in the historical person of Jesus with whom he had been privileged to spend those glorious last days in Jerusalem and by the lake.
In the light of John’s writing we can reflect joyfully on the fact that we meet Jesus in the Eucharist and hear his words conveyed to us over the centuries. Then with confidence we can go out to meet and live with and work with those who may not yet have heard of Our Lord Jesus Christ.
Heavenly Father we thank you for sending us Your Son, Our Lord Jesus. Help us to share this precious gift with others.
Những câu cuối của bài Tin Mừng hôm nay làm cho chúng ta cảm động vì những ý nghĩa của chúng. Gioan bước vào ngôi mộ nơi đặt xác Jesus. Quần áo chôn Chúa còn cất ở đó, nhưng được sắp xếp gọn gàng. Ông đã thấy và đã tin. Ông đã nhìn thấy và đã tin mà không hề ồn ào., lớn tiếng và phấn khích cho dù sau ba ngày đầy biến động trong lúc người thầy yêu kính cũng là người bạn của ông đã bị bắt, bị làm nhục, bị tra tấn và bị đóng đinh. Ông thấy những người trong nhóm 12 với mình bị sốc nặng và sợ hại đến nỗi chối bỏ cả Thầy mình hoặc im lặng hoang mang. Bất chấp tất cả, Gioan đã đặt niền tin vào Thầy mình mà không cần tính toán hay phải suy nghĩ.
Trong bài đọc thứ nhất, Chữ “thấy” được lặp lại ba lần trong bốn câu. Theo những cách khác nhau, Ông Gioan nói với chúng ta rằng ông và các môn đệ của Chúa đã nhìn thấy Ngôi Lời hằng sống. Rõ ràng là con mắt con người trần có thể có mức độ nhìn và thấy và tin tưởng. Đấy sẽ là một bài học đáng giá để chuíng ta sống với Phúc âm của Thánh Gioan, và chú ý tới những lần hay “tần suất” nơi chữ “thấy” được xuất hiện và liên quan đến Chúa Giêsu và hành động của Ngài để rồi mỗi người chúng ta theo mỗi cách để tự suy niệm và phản ứng với những gì chúng ta đã thấy. Chúng ta có thể nói rằng Thánh Gioan là người có Đức tin mạnh nhất trong nhóm người môn đệ được hình thành bên cạnh Chúa Giêsu.
Có lẽ đức tin yêu thương và gần như bản năng đặc biệt của thánh Gioan đã đem lại sức mạnh để hỗ trợ các môn đệ của Chúa được vững tin trong những giờ phút quan trọng trong giờ phút cuối của ngày thứ Năm, thứ Sáu và thứ Bảy. Và cũng nhờ đó mà giúp họ có được sự tự tin và có đủ sức để thành lập Giáo Hội của Chúa tại Jerusalem và Judea và còn hơn thế nữa. Lạy Thiên trên Trời xin Chúa ban cho con có được một đức tin vũng mạnh và cho phép chúng con thể hiện được việc đem Con của Ngài là Chúa Giêsu chúa chúng con đến cho thế giới.
In the first reading the word “see” is repeated three times in four verses. In different ways John tells us that he and the disciples had seen “the Word of life”. Obviously there can be degrees of seeing and believing. It would be a worthwhile exercise to go through John’s Gospel and note how often the word “see” occurs in relation to Jesus and his actions and then reflect on how people reacted to what they had seen.
Could it be said that John was at the very believing heart of the group which formed around Jesus?
Maybe John’s loving and almost instinctive faith provided a steady, human support to his fellow disciples in those crucial hours of late Thursday, Friday and Saturday and enabled them to emerge as confident and competent founders of the Church in Jerusalem and Judea and beyond.
Heavenly Father, grant me a faith which will enable me to show Your Son to the world.
On the first day of the week, Mary Magdalene ran and went to Simon Peter and to the other disciple whom Jesus loved, and told them, “They have taken the Lord from the tomb, and we do not know where they put him.” So Peter and the other disciple went out and came to the tomb. John 20:1–3
It’s interesting that Saint John refers to himself as the disciple “whom Jesus loved.” Of course, Jesus loved all people. He loved all of the disciples. But in John’s Gospel, this unique title of the beloved disciple is given to John.
Saint John the Apostle may be understood as this beloved disciple for many reasons. First, recall the special closeness and affection John shows Jesus at the Last Supper when John reclined next to Him. Recall, also, that it was John alone who stood at the foot of the Cross with Jesus’ mother and that Jesus entrusted His mother to John and John to His mother. And note in the passage above that it was John who first ran to the empty tomb as soon as Mary Magdalene revealed her discovery to him. Furthermore, many scholars believe John to be the youngest disciple. And as a younger disciple, he may have received special fatherly-like attention from our Lord.
However, John may also be understood as the beloved disciple for another reason. Simply put, this is how John saw himself as he wrote his Gospel account. John may have done so because telling the story of Jesus’ life was deeply personal to him. His own love and affection for his Lord was the central and most consuming passion of his soul. And it appears that as John speaks of Jesus, and of his own encounters with Jesus, John was compelled to prayerfully ponder the holy and spiritual love that Jesus had for him. Thus, it appears that John could not speak of his encounters with our Lord without also identifying the divine love that united them. It’s as if every time his Gospel story spoke of an encounter he had with Jesus, John was overwhelmed by the simple fact that Jesus, the Son of God, the Messiah, knew him and loved him personally. And so he was compelled to state that fact over and over.
In this case, it’s quite beautiful, on a spiritual level, to ponder John’s soul. He was clearly a man who was deeply touched by God in the Person of Jesus. And after Jesus ascended into Heaven, it appears that John’s holy love for Jesus only grew. As he went forth as an Apostle, preaching about the salvation that comes through his Savior and dear friend, he clearly grew closer to our Lord day by day. When John wrote his Gospel toward the end of his life, his heart was clearly aflame with divine love as he was intensely looking forward to being fully united with his Lord in Heaven.
As we honor this unique and holy Apostle, reflect, today, upon the simple truth that you are also invited to share in the holy and intimate love shared by Jesus and Saint John. Ponder the fact that our Lord also loves you with perfect charity, intimacy and totality. If you can gaze upon the love in the heart of this beloved disciple, then you, too, can share in that love and become a beloved disciple yourself.
My beloved Lord, the love You bestowed upon the disciple John was perfect in every way. After Your ascension into Heaven, You continued to deepen Your relationship with him, drawing him ever closer to Your Sacred Heart. Please pour forth upon me that same love and draw me into Your Heart so that I, too, will become Your beloved disciple. Saint John, pray for us. Jesus, I trust in You.
Trong bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta biết rằng Thánh Phêrô và Thánh Gioan tin rằng sau khi họ đã nhìn thấy ngôi mộ trống và đống quần áo niệm chôn của Chúa Giêsu đã được xếp lại để trên mồ.
Trong ánh sáng văn bản Tin Mừng của Thánh Gioan có thể phản ánh niềm hân hoan trên thực tế là chúng ta được gặp Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể và nghe lời nói của Ngài đã truyền đạt cho chúng ta bằng những đoạn Tin Mừng và Kinh Thánh
qua nhiều thế kỷ. Để rồi, với sự tự tin chúng ta có thể đi ra ngoài xã hội để gặp gỡ, sống và làm việc với những người có thể chưa được nghe nói về Chúa Giêsu Kitô.
Lạy Chúa Cha Trên Trời, chúng con cảm đội ơn Chúa đã đem đến cho chúng con Con Một của Ngài là Chúa Giêsu Chúa chúng con. Xin Chúa giúp chúng con biết chia sẻ niềm tin và món quà quý giá này với những người khác.
To-day’s Gospel tells us that Peter and John believed after they had seen the empty tomb and the rolled up burial clothes of Jesus. For some hours, however, it seems to have been a quiet, reflective, “waiting” kind of believing. The remaining verses of Chapters 20 and 21, in contrast, provide us with very definite, concrete and heart warming details of how very quickly the disciples came to accept that Jesus was alive, well and active. What a joy it must have been for them to meet him again in the familiar places where they had enjoyed his company and been strengthened by it.
The first verses of John’s first letter, like the first eighteen verses of John’s Gospel, are called the Prologue. But, while the focus of both passages is Jesus, the emphasis is very different. The first reading shows the delight of the writer in the historical person of Jesus with whom he had been privileged to spend those glorious last days in Jerusalem and by the lake.
In the light of John’s writing we can reflect joyfully on the fact that we meet Jesus in the Eucharist and hear his words conveyed to us over the centuries. Then with confidence we can go out to meet and live with and work with those who may not yet have heard of Our Lord Jesus Christ.
Heavenly Father we thank you for sending us Your Son, Our Lord Jesus. Help us to share this precious gift with others.
No comments:
Post a Comment