Friday, December 13, 2024

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật thứ Hai Mùa Vọng Năm C 2024

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật thứ Hai Mùa Vọng Năm C 2024
Khi Đức Giáo hoàng Phanxicô chính thức đến thăm viếng Hoa Kỳ vào tháng 9 năm 2015, các Tổng giáo phận Washington DC, Philadelphia và New York đã chi hàng triệu đô la và dành hơn một năm để chuẩn bị, đặc biệt là khoảng một tuần trước khi ngài đến. Chúng ta có thể thấy những thành phố đó bị chỉ trích vì chặn đường, giám sát an ninh… và đã có hàng triệu người tham gia vào quá trình chuẩn bị đó.
Chúng ta cũng làm như vậy, chúng vta chuẩn bị mọi thứ khi chúng ta có một vị khách quan trọng đến dùng bữa tối với gia đình hay có bà con trong gia đình từ xa đến thăm chúng ta. Chúng ta muốn mọi người đến viếng thăm chúng ta có ấn tượng tốt đẹp; chúng ta không muốn vị khách quý của mình bị bỏ bê hoặc buồn bã vì sự chào đón lạnh lùng hoặc cẩu thả.
Đó chính xác là những gì đang xảy ra trong đoạn Tin Mừng hôm nay. Gioan Tẩy Giả là người đi trước Chúa Giêsu Kitô; ông là người được sai đến để loan báo sự giáng sinh của Chúa Giêsu và chuẩn bị mọi người chào đón Người. Gioan Tẩy Giả đóng vai trò trung tâm trong phụng vụ Mùa Vọng của chúng ta, vì đây là mùa mà Giáo hội tưởng nhớ đến lần đến đầu tiên của Chúa Kitô, chuẩn bị chào đón Người trong lần đến mới, thiêng liêng của Người vào dịp Giáng sinh này và mong chờ Chúa đến với con người chúng ta trong trong lần sau hết của Người vào ngày cuối.
Tin Mừng hôm nay nhấn mạnh tầm quan trọng vô song của sự giáng sinh của Chúa Kitô bằng cách chỉ ra cách Cựu Ước tiên tri không phải là chỉ về sự xuất hiện của Chúa Giêsu, mà còn cho thấy về sự xuất hiện của ông Gioan tiền hô, người đi trước.
Có hai bài học chúng ta có thể học được từ bài đọc hôm nay. Trước hết, ông Gioan Tiên hô cho chúng ta biết phải làm gì để chuẩn bị cho sự giáng sinh của Chúa Kitô trong cuộc sống của chúng ta và trong cuộc sống của những người xung quanh chúng ta. Chúng ta cần "dọn đường", lấp đầy các thung lũng, san bằng các ngọn đồi, làm thẳng những con đường quanh co và san phẳng những con đường gồ ghề. Tương tự như vậy, chúng ta được kêu gọi kiểm tra tâm hồn mình thường xuyên, đặc biệt là trong mùa Vọng vui tươi nhưng phải có sự sám hối này. Chúng ta cần dành thời gian để tránh xa tiếng ồn ào, sự hối hả của thế giới bận rộn của chúng ta. Chúng ta cần nhìn vào trái tim, tâm hồn của chính mình, để xem sự ích kỷ đã đặt ra những trở ngại nào trong mối quan hệ của chúng ta với Chúa và với những người khác. Chúng ta cần xem lại những thói quen, sự lười biếng và cái tự nuông chiều bản thân đã làm xói mòn tinh thần kỷ luật của chúng ta ở đâu.
Tất cả chúng ta cần lấp đầy một số ổ gà tâm linh và dọn sạch một số mảnh vỡ không mong muốn, để ân sủng mà Chúa dành cho chúng ta trong Mùa Vọng này có thể chảy vào trái tim chúng ta mà không bị cản trở. Trái tim là con đường mà Chúa muốn đi theo để đến với cuộc sống của chúng ta và biến đổi chúng ta; chúng ta phải thực hiện những sửa chữa cần thiết để điều đó xảy ra. Tất nhiên, không có bước đầu tiên nào tốt hơn để làm điều đó, ngoài việc chuẩn bị và xưng tội.
Thứ hai, tiên tri Isaia cho chúng ta biết lý do tại sao chúng ta nên chuẩn bị trái tim của mình cho sự tốt xuất hiện của Chúa Jesus. Ông nói: "mọi xác thịt sẽ thấy ơn cứu rỗi của Thiên Chúa." Đây là một lời nhắc nhở tuyệt đẹp và hữu ích cho tất cả chúng ta vi tất cả chúng ta đều cần có ân sủng của Chúa. Chúng ta cần một Đấng Cứu Rỗi, bởi vì chúng ta đang sống trong thế giới đầy đau khổ và sa ngã này. Và bản chất con người sa ngã của chúng ta đã bị đầu độc bởi tội lỗi, và chỉ có Chúa mới có thuốc giải: ân sủng. Và Chúa Giêsu  luôn đến với cuộc sống của chúng ta với ân sủng cứu rỗi của Ngài, giống như Ngài đã đến một cách ngoạn mục trong đêm Giáng sinh đầu tiên cách đây hơn hai ngàn năm. Chúa Giêsu  luôn muốn đưa chúng ta đến gần Chúa hơn, gần hơn với sự viên mãn của cuộc sống mà chúng ta mong ước. Nhưng Ngài sẽ không ép buộc; Ngài tôn trọng chúng ta quá nhiều để làm điều đó. Và đó là lý do tại sao chúng ta cần chuẩn bị trái tim mình để chào đón Ngài. Chúa Giêsu đã đến trái đất, vào lễ Giáng sinh đầu tiên, để trở thành Đấng Cứu Độ của chúng ta. Ngài muốn trở lại một lần nữa về mặt tinh thần vào lễ Giáng sinh này, để chúng ta trải nghiệm trọn vẹn hơn ân sủng cứu độ của Ngài. Và, Ngài sẽ trở lại vào lúc tận thế (thời gian) lịch sử để đưa kế hoạch cứu độ của Ngài đến sự hoàn thành cuối cùng.
Đây là Thiên Chúa của chúng ta, Một Thiên Chúa yêu thương và can thiệp mạnh mẽ vào thế giới và cuộc sống của chúng ta. - Một Thiên Chúa muốn can thiệp ngày càng nhiều hơn vào cuộc sống của chúng ta. Giống như tất cả chúng ta sẽ chuẩn bị và làm cho ngôi nhà của mình sẵn sàng mỗi khi chúng ta mong đợi có một công ty đến thăm. Vì vậy, trong Mùa Vọng, chúng ta cần tham gia vào: dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị chào đón Chúa Giêsu đến với cuộc sống của chúng ta bằng lời cầu nguyện, bằng cách sử dụng bí tích hòa giải và thắp sáng vòng hoa Mùa Vọng trong trái tim chúng ta bằng cách giúp đỡ những người khác đang cần sự giúp đỡ của chúng ta.
Khi chúng ta tiếp tục với Thánh lễ Mùa Vọng này, chúng ta nên cảm tạ Chúa vì đã nhắc nhở chúng ta về hành động của Ngài trong cuộc sống của chúng ta, về lòng nhân từ và quyền năng của Ngài. Và chúng ta nên cầu xin Người giúp chúng ta làm phần việc của mình để chuẩn bị cho bản thân trong những tuần còn lại trước Giáng sinh. Có lẽ một phần của sự chuẩn bị cho Giáng sinh này có thể là truyền bá tin mừng và nhắc nhở người khác rằng Chúa cũng muốn tham gia vào cuộc sống của họ, bất kể họ đã làm gì, giống như Chúa đã nhắc nhở chúng ta.
 
My Homily for Second Sunday of Advent (C)
Preparing the Way for the Lord: Introduction
            When Pope Francis made an official pastoral visit to the US in September 2015, Archdioceses of Washington DC, Philadelphia and New York spent millions of dollars and more than a year in preparation, especially on the week before his arrival. We could see those cities criticized for road blocks security surveillance… and millions of people get involved in that preparation.
            We do the same thing when we have an important guest coming over for dinner, or family members coming to visit. We want the visit to go well; we don’t want our guest to be neglected or saddened by a cold or sloppy welcome. 
That’s exactly what’s happening in today’s Gospel passage. John the Baptist is a forerunner of Jesus Christ; he is the one sent to announce the coming of Jesus and get people ready to welcome him.   John the Baptist plays a central role in our Advent liturgy, because this is the season during which the Church recalls Christ’s first coming, readies itself to welcome Him at His new, spiritual coming this Christmas, and looks forward to His definitive, second coming at the end of history.
            Today’s Gospel message emphasizes the incomparable importance of Christ’s coming by pointing out how the Old Testament prophesied not only the arrival of Jesus, but even the appearance of John the forerunner.
            There are two lessons we could learn from the reading today.  First, John tells us what to do in order to get ready for Christ’s comings in our lives and in the lives of those around us. We need to “prepare the way,” filling in valleys, leveling hills, straightening crooked roads, and smoothing out rough paths. Likewise, we are called to examine our own souls on a regular basis, especially in this joyful but penitential season of Advent. We need to take some time to step away from the noise, the hustle of our busy world. We need to look into our hearts, to see where selfishness has put obstacles in our relationships with God and with other people.  We need to see where habits of laziness and self-indulgence have worn away our self-discipline.
            All of us need to fill in some spiritual potholes and clear away some unwelcome debris, so that the grace God has in store for us this Advent will be able to stream unhindered into our hearts. The heart is the road God wants to follow so as to come into our lives and transform us; it is up to us to do the necessary repairs to allow that to happen. 
            There is no better first step for doing that, of course, then preparing and making a good confession. Second, prophet Isaiah tells us why we should prepare our hearts for the comings of Jesus. He says: “all flesh shall see the salvation of God.”  This is a beautiful reminder that we all need God’s grace.  We need a Savior, because we are living in this fallen world. And our fallen human nature has been poisoned by sin, and only God has the antidote: grace.  And Jesus is always coming into our lives with his saving grace, just as he came so dramatically at the first Christmas two thousand years ago. Jesus always wants to bring us closer to God, closer to the fullness of life that we long for.  But he won’t force his way in; he respects us too much to do that.  And that’s why we need to prepare our hearts to welcome him. Jesus came to earth, at the first Christmas, to be our Savior. He wants to come again spiritually this Christmas, to let us experience more fully the grace of His salvation.  And, He will come again at the end of (time) history to bring His plan of salvation to its final fulfillment.
            This is our God, A God who is lovingly and powerfully involved in our world and our lives. - A God who wants to be more and more involved in our lives. Just like all of us would prepare and make our home ready every time we expect to have a company to visit us. So, during Advent, we need to engage in: spending more time to prepare to welcome Jesus come to our lives by prayer, by using the sacrament of reconciliation, and lighting Advent wreathes in our hearts by helping others who are in need of our help.
            As we continue with this Advent Mass, we should thank God for reminding us of his action in our lives, of his goodness and power. And we should ask him to help us do our part to prepare ourselves in these weeks still remaining before Christmas.       Maybe part of this preparation for Christmas can be spreading the good news, and reminding others that God wants to be involved in their lives too, no matter what they may have done, just as God has reminded us.
 
2nd Sunday of Advent
“Every valley shall be filled and every mountain and hill shall be made low. The winding roads shall be made straight, and the rough ways made smooth, and all flesh shall see the salvation of God.” Luke 3:5–6
These, the words of the prophet Isaiah, were spoken about the mission of Saint John the Baptist. John was to “Prepare the way of the Lord” and to “make straight his paths.” In prophesying this, Isaiah goes on to give this very descriptive image of John’s ministry. It would be one that levels mountains and valleys, straightens every winding road, and smooths out the rough terrain. In other words, John came to remove every obstacle to God, making it easy to encounter the Messiah.
How does John complete this mission? By calling the people of that time to the dry and empty desert where all the false allurements cease to exist. This is done by detachment from the many sins and temptations they faced. Their repentance was an act by which the people humbled themselves before God, admitted their sins and acknowledged their need for a Savior. This humble admission, coupled with the commitment to change their ways, prepared heart after heart for the grace and mercy that came through Christ the Lord.
Today, there are countless obstacles to grace that so many people encounter. Some have been drawn into the satisfactions of earthly riches and material comforts and find little need for God. Others have very little that this world can offer but are consumed with a desire for money and the passing comforts it promises. And still others are drawn into many other forms of sins and false satisfactions. But there are some who are like a dry and deserted desert, just waiting to soak up the gentle rain of God’s grace. These are those who have sought to detach themselves from the false promises of this world and remain “empty” and “dry” so as to be prepared for the abundance of grace when it comes. These holy souls have heeded the call to repentance and have humbly acknowledged their need for the Savior.
Reflect, today, upon whether or not your soul is like that dry and barren desert, detached from all the false and passing satisfactions of this world, and prepared to soak up the mercy and grace of God alone. Repentance brings forth detachment, and detachment prepares the soul for God. When one is truly detached and free from the many obstacles to God, then the road from God to your soul will be straight and easily traveled. Reflect upon your soul today and where you see unhealthy attachments. Repent with all your heart so that you are among those most fully ready for an abundance of the grace and mercy of God.
Lord, I turn to You in my need and repent of the many lies and false promises of satisfaction in this world. Please free me from all that is not of You so that my soul will be more fully prepared to soak You and Your mercy up like a gentle rain upon a dry and barren desert. I open myself to You, my Lord. Come fill and satiate my soul. Jesus, I trust in You.
 
2nd Sunday of Advent
Opening Prayer: Lord God, you have sent your Son as my Savior and the Savior of the entire world. I am thankful for the gift of your salvation. Let me hear the voice of John the Baptist anew and respond generously to his call to repent and encounter you in the desert.
Encountering the Word of God
1. The Voice in the Desert: The story of Jesus, as told by Luke, is a story embedded in the history of the world. Jesus’ story is not a fairy tale. It is real. It happened. Luke establishes the historicity of Jesus by calling attention to the rulers of the world at the time, both kings and priests. This is a subtle invitation to the reader to see and draw out contrasts between the civil authorities (the emperor, the governor, and the tetrarchs) and the royal authority of Jesus and between the corrupt high priesthood of Annas and Caiaphas and the true high priesthood of Jesus. Luke speaks first of Tiberius Caesar, who reigned from A.D. 14-37. His 15th year corresponds to the autumn of A.D. 28 to the summer of A.D. 29. This was when the Word of God came to John, the son of Zechariah, in the desert. John is the fulfillment of Isaiah’s ancient prophecy. John is the voice crying out in the desert, inviting the people of Israel to prepare for the coming of the Lord and the day of salvation. How am I preparing for the coming of the Lord this Advent?
2. Baruch’s Exhortation to the Exiles: The First Reading is taken from Baruch 5:1-9. It is a passage that borrows heavily from the prophet Isaiah. Today’s Gospel quotes Isaiah 40, as does the passage from Baruch. Baruch was the secretary of the prophet Jeremiah. The Book of Baruch is a collection of smaller writings joined together. Today, we read from the end of the third part of the book (Baruch 4:5-5:9). Baruch has already explained that the Babylonian Exile was a way of God disciplining his sinful people (Baruch 4:5-20) and announced that God would deliver his people from the Babylonian Captivity (Baruch 4:21-29). In today’s First Reading, we hear Baruch encourage Jerusalem that her children will return home (Baruch 4:30-5:9). “Like the prophet [Isaiah], Baruch invites Jerusalem to put on beautiful attire (Isaiah 52:1), a robe of righteousness (Isaiah 61:10) and a diadem of glory (Isaiah 28:5), and to arise Isaiah 51:17) and stand upon the heights (Isaiah 40:9) in order to watch its children carried home (Isaiah 49:22) from west and east (Isaiah 43:5). At that time, every mountain will be leveled, every valley will be filled in (Isaiah 40:4-5), and Israel’s path will be shaded by every sweet-smelling tree (Isaiah 41:19). The poetry underscores the abundance of God’s goodness to the exiles” (Ignatius Catholic Study Bible: Jeremiah, Lamentations, and Baruch, 146). Read together with today’s Gospel, the First Reading points to the end of the exile and the beginning of the New Exodus led by Jesus. Jesus’ forerunner, John the Baptist, meets the people in the wilderness to prepare them for the day of salvation that God will bring through his Son.
3. The Day of Christ Jesus: In the Second Reading, from the Letter to the Philippians, Paul refers to the “Day of Christ Jesus.” This was a way of referring to the Second Coming (Advent) of Jesus. It echoes the way the prophets used the phrase “the Day of the Lord” to refer to a coming day of judgment on a city or people. Paul exhorts the Philippians to be prepared for the final judgment that will take place at Jesus’ Second Coming. While we tend to think of Advent as a season of preparation for the celebration of Christmas and a time to remember Jesus’ first coming (advent) in the flesh, the opening weeks of Advent are an invitation to contemplate and prepare for Jesus’ Second Coming in glory. If we are filled with faith, hope, and charity, we will have no reason to fear the final judgment. Paul, for example, is confident that God will bring the good work that God began in us to completion. Paul prays that the Philippians will grow in love, purity, and righteousness. God initiated the life of grace within us at Baptism and is the one who, with our humble collaboration, makes it grow and flourish in good works that lead to eternal glory.
Conversing with Christ: Come, Lord Jesus! Save your people. Teach me the holy way through the desert of this life that leads to eternal life. Bring the good work that you began in me to completion.
 
Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật thứ Hai Mùa Vọng Năm C
Hôm nay Giáo hội đã trình bày cho chúng biết rõ một thời điểm rất thực trong lịch sử qua bài Tin Mừng chúng ta vừ nghe. Đây không chỉ là những ghi chép lịch sử đơn giản. Nhưng đã cho chúng ta thấy rõ một sự thật sâu sắc hơn là Chúa Giêsu đã đến đúng lúc thực sự bước vào thực tế của cuộc sống con người chúng ta. Sự kiện này không phải là huyền thoại, không phải là những ảo tưởng huyền bí, nhưng đó lịch sử, đó là hiện tượng thực sự và có thật.
            Qua sự Nhập thể của Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa đã bước vào thế giới con người chúng ta như chưa từng có trước đây và chính Ngài đã thay đổi nó, Ngài đã cứu chuộc thế giới và nhân loại mãi mãi về sau. Chúa Giêsu đã không đến một cách tượng trưng; sự xuất hiện của Chúa Giêsu là có thật, có lịch sử và chỉ có Ngài là đấng vĩ đại nhất, hơn bất cứ ai khác mà chúng ta có thể tưởng tượng trong lịch sử con người. Ngài đã mặc lấy xác thịt con người như chúng ta và đến với thế giới của chúng ta để cứu chuộc chúng ta, để cứu chuộc thế giới. Đây là bình minh tuyệt vời mà Mùa Vọng đến để loan báo.
Có lẽ chúng ta cần có Chúa Thánh Thần thúc đẩy tâm hồn chúng ta nhận ra được lẽ thật này để chúng ta có lòng tin cậy và tình yêu thương dâng tràn trong tâm hồn chúng ta. Cũng giống như lời nói và hành động đều phải có ý nghĩa, lời nói và hành động phải đi đôi với nhau không chỉ đơn thuần như bề ngoài mà thế giới ảo tưởng của chúng ta gợi ý. Đấng Cứu Thế đến với con người và Ngài sẵn sàng chấp nhận hậu quả tồi tệ nhất trong việc cứu chuộc mà chúng ta cần, vì Ngài rất mong muốn được cứu rỗi chúng ta.
Cuộc khổ nạn của Chúa Kitô đã được gợi ý, trong câu chuyện kể về sự ra đời của Ngài như trong Tin Mừng hôm nay nhắc tới Annas và Caiaphas. Chúng ta sẽ gặp lại những người này vào trong những ngày Tuần Thánh.
Mầu nhiệm Nhập thể và sự Phục sinh của Chúa Ki-tô không thể tách rời nhau. Chúng ta hãy xin Chúa giúp cho chúng ta để Chúa Thánh Thần lay động tâm hồn chúng ta, để Ngài thì thầm những sự thật này vào lúc mà chúng ta gặp phải những đau khổ trong cuộc đời chúng ta, Chúng ta hãy xin Chúa sẽ đến và gặp chúng ta ở đó. Qua lời lời tiên tri Êsaia tiên đoán về ông Gioan tẩy giả, người là tiếng kêu trong sa mạc hay trong đồng vắng, người kêu goi mọi người hãy thống hối ăn năn vì sự cứu chuộc sắp đến. Lời của Tiên Tri Êsaia cũng gợi lên cho chúng ta nhận ra lời của Thiên Chúa trong Sáng thế ký, Đấng đã nói và mọi thứ đã thành hiện thực. Lời Chúa có hiệu quả. Chúa đã thực hiện những gì mà Ngài đã hứa.
Ở đây, Chúa đã thực hiện lời hứa của Ngài là sai một Đấng Thiên sai hay một đấng Messiah. Trong hành trình Mùa Vọng cho đến Bethlehem, chúng ta hãy mời Chúa Thánh Thần đến với chúng và xin Ngài nhắc nhở chúng ta về những lời Ngài đã hứa và đã thực hiện trong chúng ta.
            Hôm nay, chúng ta vẫn tiếp tục sống trong Mùa Vọng này, và chúng ta cầu xin Chúa với niềm hy vọng Xin Chúa hãy thực hiện những lời hứa của Chúa với Chúng ta.  Hãy xin với Chúa ban cho chúng ta niềm hy vọng và sự tin tưởng để chờ đợi, và cho chúng ta được sống trong tình yêu và được lớn trong Chúa và tiếp tục làm môn đệ theo chân Chúa. Hãy xin Chúa giúp chúng ta biết san bằng những ngọn núi trong lòng chúng ta vì đó chính là chướng ngại vật cẳn ngăn chúng ta đến với Chúa. Xin Chúa giúp chúng ta có được can đảm, có sức mạnh để đắp đầy những thung lũng cho cao vì chúng ta đang chìm đắm trong thế giới trần tục đầy tội lỗi mỗi khi chúng ta cố gắng theo chân Chúa. Lạy Chúa, Xin Chúa hãy giúp chúng con biết làm thẳng những con đường dẫn con đến với trái tim Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con tin rằng Chúa đã chọn đi vào thế giới của con người của chúng con; để mặc lấy xác thịt con người yếu đuối như chúng con, hầu cứu chuộc chúng con, để chúng con có thể sống hiệp nhất với Chúa một lần nữa. Hôm nay, Chúa mời gọi chúng con cùng đồng hành mỗi ngày với Chúa để chúng con được gần Chúa hơn và được đến với vòng tay vĩnh cửu của Chúa trên Thiên đường với Chúa. Lạy Chúa xin Chúa thực thi lời Chúa hứa với chúng con.. Amen
 
Homily for Second Sunday of Advent - Year C
Opening Prayer: Heavenly Father, I join your Church in prayer as we are one Sunday closer to celebrating the birth of your Son. You know how much I need Christ to be born anew in my life, and how much the world needs his birth. Prepare my heart and our world, a world made by your hands, for his coming. You are the Radiant Dawn that rises never to set again. Root my life in the hope that you are faithful to your promises. Let me receive the word that you have for me today.
Encountering Christ:
God Comes in Time:
The first verses of this chapter are dedicated to situating this reading in a very real moment in history. These are more than simple historical notes. They reveal to us a deeper truth: God comes in time. He truly enters our reality. Not generically, not virtually, but truly. Through his Incarnation, the Son of God enters the world as never before and changes it–redeems it–forever onward. He has not come symbolically; his coming is real, historical, and greater than anyone could imagine. He has taken on our flesh and comes to redeem us, to redeem the world. This is the great dawn which Advent comes to proclaim. Perhaps the Holy Spirit stirs our hearts to sit with this truth and let trust and love well up in our hearts.
He Loved Them to the End:
Just as words and actions have meaning–they are not inconsequential or merely superficial as our virtual world might suggest–Christ comes, ready to assume the consequences of the redemption we so need and he so desires for us. His Passion is hinted already, in this telling of his birth, by the mention of Annas and Caiaphas. We will meet them again later in Holy Week. The mystery of the Incarnation and the Resurrection cannot be separated. May we allow the Holy Spirit to move our hearts, to let him whisper this truth into a place of suffering in our lives: He comes to meet us there.
The Voice:
This passage attributes Isaiah’s prophecy to John the Baptist, who is the voice crying out in the wilderness, the message of the coming redemption. It also evokes the voice of God in Genesis, who spoke and things came to be. God’s word is effective. It does what it says. Here, his word brings to fulfillment his promise to send a Messiah. In our Advent journey to Bethlehem, let us invite the Holy Spirit to remind us of the promises he has made and fulfilled.
Conversing with Christ:
Jesus, I believe that you have chosen to enter our world–my world–and to take on our flesh, redeem us, so that we can live in union with you again. You invite me to walk each day closer to Heaven’s eternal embrace with you. For now, I continue living this Advent season, and I ask you with great hope: Fulfill your promises to me. Give me hope and trust to wait, and great love to keep on following you. Level the mountains in me that are obstacles to you. Raise up the valleys in which I sink as I try to follow you. Straighten the paths that lead me to your heart, Lord. If you say it, it will be done.

No comments:

Post a Comment