Suy
Niệm Thứ Sáu Tuần thứ 7 Phục Sinh
Phêrô đã chối Chúa ba lần, nên Chúa Giêsu đã bắt ông phải tuyên xưng tình yêu của ông với Ngài ba lần. Nhưng thực
tế còn nhiều hơn con số ba
mà chúng ta sẽ thấy có liên quan đến hai câu chuyện này. Ngoài ra trên thực tế có thể cả hai sự việc đã xảy ra trong cùng một dữ kiện đó là bên một ngọn lửa. Khi Phêrô chối
Chúa, là
lúc Phêrô đang sưởi ấm ngay bên một đóng lửa. Khi Chúa
Giêsu hỏi
ông ta : "Con có yêu mến thầy không?", Ông cũng đang ngồi quanh với Chúa và các môn
đệ khác bên một đóng
lửa đang nướng cá trên đó.
Ngoài ra là cả hai
câu chuyện cũng
đều được xảy ra trong lúc trời sắng sang (bình minh): Câu chuyện chối Chúa, là câu
truyện thật là một bi kịch sâu sắc trong tâm trạng, được đặt trong một bóng tối của màn đêm, ngay
vào lúc trước khi bình
minh được những
con gà trống gáy báo hiệu một ngày mới. Còn cảnh tuyên
xưng tình yêu, thì là một cảnh vyu mừng và tràn đầy hy vọng trong những tâm trạng
tích cực, được thiết lập ngay lúc bình minh
vừa ló dạng, trong ánh sáng đang tăng
dần của một buổi sáng sớm.
Chúa Giêsu đã chọn quang cảnh
này với ý tưởng là mang lại một sự tha thứ và chữa lành những vết thương “tội phạm đang nén đè
trong trong tâm trí và ký ức của thánh Phêrô. Như là muốn
phủi sạch những vết bụi than
trong lòng của ông Phêrô. Cũng như Khi những
miếng cá thơm vửa chin tới trên đống lửa hồng trên bờ biển, Phêrô có thể đã bừng tỉnh trong sự vui mừng, (Có,
có) Lạy Chúa, Chúa biết con yêu
mến Chúa."
Ngay
tại đống lửa lần đầu, Phêrô đã "khóc lóc thảm thiết." Tin Mừng không nói ra,
nhưng chúng ta cũng có thể mong rằng ngay trong lúc ngồi bên đống lửa thứ hai , Phêrô cũng khóc,
nhưng ông khóc với nước mắt của niềm vui trong tình yêu Chúa.
Để mang lại sự chữa lành sâu đậm hơn và để tẩy sạch những vết nhơ và
nỗi buồn trong tâm hồn của chúng ta, chúng ta có thể nhớ đến những đống lửa vừa ló dạng riêng trong lòng của chúng ta, để chúng ta có thể nói như thánh Phêrô trong
nước mắt của chúng ta: "Lạy Chúa, Chúa biết chúng
con yêu mến Chúa, Chúa biết Con yêu Chúa. Lạy Chúa, Chúa đã biết Con yêu Chúa "
Friday
7th Week of Easter
Peter had denied
Jesus three times, so Jesus got him to profess his love three times. But
there’s more than the number three linking these two stories. There’s also the
fact that both happened near a fire. When Peter denied Jesus, Peter was warming
himself near a fire. When Jesus asked “Do you love me?”, he was near a fire with
fish cooking on it.
There’s also the fact that both
stories happened near dawn: The denial story, which is profoundly tragic in
mood, is set in the dark of night, just before the dawn is signaled by a cock.
The profession of love scene, hope-filled and positive in mood, is set just
after the dawn, in the increasing light of early morning.
Jesus chose this scene-of-the-crime
setting to bring about a complete healing of memories in Peter’s mind. To scrub
every bit of charcoal from his heart. As the penny fell about being in a fire
place for a second time, Peter might well have said “touché`, (Yes) Lord, you
know I love you.”
At the first fire, Peter “wept
bitterly.” The Gospel doesn’t say it, but we might well expect that at the
second fire Peter also cried — tears of joy and love as well as sorrow
To bring about deeper healing and
cleansing in our own minds and hearts, we can recall our own fireplaces and
dawns, as we say with Peter and maybe with tears:
“Lord,
You know I love you. Lord, You know I love You. Lord, you know I love you."
No comments:
Post a Comment