Thứ sáu 22 Tháng 12 -2017
Trong hai bài đọc hôm nay
đã nói về ba đứa trẻ đã được sinh ra một cách đặc biệt trong những hoàn cảnh
bất thường bởi tình yêu của Thiên Chúa đã dành cho những những người có vai
trò then chốt trong những kế hoạch của Thiên Chúa: chẳng hạn như Tiên tri Samuel,
được sinh ra bởi bà Hannah, người đàn bà hiếm muộn và được Chúa gọi đễ
dẫn dắt dân Isreal chống lại quân Philistin. Gioan Tẩy Giả được bà
Elizabeth sinh ra khi bà đã già và mãn tuổi sinh nở để trở thành Tiền
thân của Đấng Mêsaia để chuẩn bị cho sự hiện đến của Người. Và Chúa Giêsu, Con
Thiên Chúa, Đấng Cứu Thế của chúng ta, cũng được sinh ra bởi Đức Trinh Nữ
Maria nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần.
Bài
Tin Mừng là bài ca Magnificat của Đức Maria, đó bài ca ngợi và tạ ơn Chúa
trong chuyến Đức Maria đi thăm viếng người chi họ là bà Elizabeth.
Bài hát Magnificat thực sự
nói nên toàn bộ lịch sử cứu độ, và có thể được tóm tắt trong chữ "ân huệ."
Đây chính là động cơ thực sự của Giáng sinh. Thiên Chúa đã đoái nhìn đến
con người nhân loại chúng ta với thiện ý.
Thiên Chúa đã dành cho
chúng ta với một tình yêu bao la rộng và phó thác chính ngài cho chúng ta,
Thiên Chúa đã trở thành một người trong chúng ta. Tình yêu này làm cho chúng
ta tìm cách trở nên giống Chúa hơn. Làm thế nào mà Thiên Chúa đã có thể trở
nên giống như một sinh vật yêu quý của mình?
Chúa không những chỉ trở
thành con người như chúng ta, mà Ngài còn đến với chúng ta qua hình ảnh
con người thấp bé, nghèo hèn nhất trong số những người nghèo. Rất ít người,
ngay cả trong số những người bần cố nông, đã có ai được sinh ra trong một cái
hang tối, dành cho súc vật. Đã có bao nhiêu đứa trẻ đã phải nằm trong cái
máng cỏ ăn của bò hay ngựa? Vâng, chính xác đó là một máng cỏ Chúa đã sinh
ra. Mặc dầu Ngài rất giàu có vì Ngài là Thiên Chúa toàn năng, nhưng Ngài đã trở
nên nghèo khó, để làm giàu cho chúng ta với sự nghèo khó của Ngài.
Chúng ta cần phải tự hỏi bản
thân của chúng ta: chúng ta đã làm những gì để trở nên giống như người yêu của
chúng ta? Chúng ta đã làm gì để bắt chước Đức Kitô khi Ngài đã ban cho chúng
ta chính Ngài? Có bao giờ chúng ta đã học cách của Ngài để những ý tưởng
và sự mong muốn riêng của chúng ta qua một bên để làm những việc hài lòng cho
vợ hay chồng của miânh hay làm việc gì đó để con cái hoặc cha mẹ của
chúng ta đượcc hài lòng? Đấy là những cách mà chúng ta chuẩn bị cho một
Giáng sinh có đầy ân sủng.
Vì vậy, bài hát Magnificat
là một bài ca vinh danh Thiên Chúa, để chúng ta nhận ra những hồng ân và ơn
lành mà Chúa đã ban cho chúng ta những người biết yêu mến Ngài. “ ... Mọi
thế hệ sẽ khen tôi "diễm phúc". Chúa dơ tay biẻu dương sức mạnh, Chúa hạ bệ những người
quyền thế kêu căng, Người nâng cao mọi kẻ người thấp hèn, khiêm tốn và kẻ
đói nghèo, Chúa ban của đầy dư..”
Chúng ta thật sự có rất nhiều
điều để cảm ơn Chúa. Sự thử thách trong cuộc sống Kitô hữu của chúng ta là
phải chú tâm đến những phước lành của chúng ta và đánh dấu hành động của chúng
ta đối với những dấu ấn ấy bằng lòng biết ơn.
Chúng ta hãy tôn vinh và ca
tụng Thiên Chúa, mỗi khi chúng ta nhận được những gì mà Ngài đã làm và
ban cho chúng ta trong cuộc sống.
Chúng ta hãy cùng với bà Hanah
và Đức Maria dâng lời ngợi khen và biết ơn Thiên Cha vì lòng tốt của Ngài và tất
cả những việc thất kỳ diệu mà Ngài đã dành cho chúng ta.
REFLECTION Friday Dec 22- the Third Week of Advent
Today, two readings speak of three special
children born under unusual circumstances by the graciousness and love of God
and destined for key roles in God's plans:
Samuel, born to childless Hannah and
called to lead Israel against the Philistines;
John the Baptist born to aged and
barren Elizabeth to be the Precursor of the Messiah to prepare for his coming. And
Jesus, the Son of God, our Savior, born of Virgin Mary by the power of the Holy
Spirit.
The Gospel reading is Mary's
Magnificat, her song of praise and thanksgiving to God during her visit to her
cousin Elizabeth.
The Magnificat, and indeed the entire history of salvation, can be
summarized in the word “favor.” This is the true motive of Christmas. God looks
with favor or good will upon mankind.
God has immense love for us and to give himself to
us, God becomes one of us. Love makes us seek to become more like Him. How could God become more like his beloved creature?
He not only became man, but he shared the lot of the poorest of the poor. Very
few humans, even among the paupers, have been born in a stable. How many babies are laid in the feeding trough
of a cow or horse? Well, that is exactly what a manger is. Though He was rich (because He was God almighty), He became poor, to enrich us with His poverty.
We need to ask ourselves: what we
are doing to become more like our beloved? What are we doing to imitate Christ
in His gift of self? Have we learned to put
aside our whims and fancies in order to do the things that are pleasing to our
spouse, children or parents? These
are the ways to prepare ourselves for a grace-filled Christmas. So, the
Magnificat is a glorification of God, recognizing the favors he bestows upon
those who love him. All generations will call us “blessed.” God will show the
might of his arm, he will lift up the lowly, and the hungry he will fill with
good things…
We truly have so much for which to
be thankful.
The challenge of our Christian
lives is to be mindful of our blessings and mark our actions with the seal of
gratitude. We glorify God, and we bless God when we try to respond according to
all the good he has done in our lives. Like Mary's Magnificat, Hannah
in the First reading also extols God's goodness and greatness in her song of
praise, "My heart exults in Yahweh, I feel strong in my God. I rejoice and
laugh at my enemies for you came with power to save me. Yahweh alone is holy,
no one is like you, there is no Rock like our God." (1 Sm 2: 1 - 2)
Let us join Hannah and Mary in
their praise and gratitude to God for his goodness and all his wonderful deeds
for us.
No comments:
Post a Comment