Suy Niệm bài đọc thứ Hai Tuần thứ Nhất Mùa Vọng Nam C
Hôm nay chúng ta bắt đầu vào Mùa Vọng, Trong Bài đọc thứ Nhất, Tiên tri Isaia tiên báo là thời gian sẽ đến để phục hồi thành thánh Jerusalem và những tàn dư của nó (Ê-sai 4: 2-6) và cũng là thời gian hòa bình đến với tất cả mọi dân tộc. Và tất cả các quốc gia sẽ đến thành thánh Jerusalem, đến "núi Thánh của Thiên Chúa và nhà Đức Chúa Trời của Gia-cóp. . Và họ sẽ biến những gươm kiếm thành những lưỡi cày "(Ê-sai 2: 2-4). Chúa Giêsu đến và thực hiện đúng như lời tiên tri Isaiah đã tiên đoán là khôi phục hoà bình giữa dân Do Thái và dân ngoại để tất cả cùng thông công với Thiên Chúa qua những chiến thắng, mà ngài đã giành được cho chúng ta trên thập tự giá.
Khi Ngài trở lại, Ngài sẽ thiết lập hoàn toàn quy luật phổ quát của Ngài về sự hòa bình và sự công bình và đoàn kết tất trên cả mọi thứ trong Ngài (Eph 1:10). Lời hứa của Ngài mở rộng cho mọi thế hệ và tất cả những ai tin vào Ngài, mà chúng ta cũng có thể được tham dự vào bàn tiệc trên trời với các Tổ Phụ trong Cựu Ước là những người đã tin nhưng chưa bao giờ được thấy Đấng Cứu Thế như đã hứa.
Mùa Vọng đến để nhắc nhở cho chúng ta biết rằng Chúa Giêsu muốn chúng ta phải tích cực tìm kiếm Ngài và sự thành hình vương quốc của Ngài trong cuộc sống của chúng ta. Thiên Chúa chắc chắn sẽ thưởng cho những ai biết tìm kiếm ý muốn của Ngài cho cuộc sống của họ. Chúng ta có thể tiếp cận với Chúa Giêsu với niềm tin mong đợi, như viên đội trường trong đọc phúc âm hôm nay, biết rằng Ngài sẽ cho chúng ta thấy lòng thương xót của Ngài và sẽ ban cho chúng ta sự giúp đỡ của Ngài.
"Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã nuôi sống chúng con mỗi ngày với Lời ban sự sống của Chúa và xin Chúa hướng dẫn và duy trì chúng con trong cuộc hành trình về quê hương thật của chúng con với Chúa và Chúa Cha ở trên trời. Xin Chúa đừng bao giở để chún con đánh mất nièn hy vọng vào những lời hứa của Chúa và cũng không tụt hậu trong lòng nhiệt thành vì vương quốc của sự công bình và hòa bình. "
Reflection Monday after 1st Sunday Of Advent
In today’s opening prayer we ask that Christ may find us waiting eager in joyful prayer at his coming. Eagerness is not normally treated as a Christian virtue, yet under different name, such as desire, longing, expectancy, it is certainly a strong element of a fervent Christian hope.
Advent is above all a time of expectancy, a time of hope. At any given moment in our modern world there are dozens of wars and conflicts going on and in some ways it is all not much different from Old Testament times, when the Psalmist was inspired to pray for the peace of Jerusalem and as an impetus for his prayer he mentions two motives for his prayer for peace: because of my relatives and friends, because of the house of the Lord our God. If, one day, a true and lasting peace should be established in Jerusalem and in the surrounding lands of Israel and Palestine and the whole Middle East, that would be a great blessing for the whole of humanity. As Pope Francis prayed at the Wailing Wall of the ruined Temple, so during Advent let us be eager for the promotion of God’s peace in the world.
Father, for the sake of suffering humanity, fill all our hearts with an eager longing for Your peace and joy.
Monday first week of Advent
Opening Prayer: Lord God, increase my faith, hope, and love. I believe in you because you are Truth itself. I hope in you because I trust you and have confidence in the promises you have made. I love you because you have loved me first, and because you are so good and worthy of my love.
Encountering Christ:
· Virtues: This Roman centurion begged a Jewish rabbi to heal his servant. He showed uncommon concern for his servant. He also demonstrated great faith, treating Jesus like a real person, not a talisman. He understood that Jesus’ power and authority came from God, and not through mere physical touch or magic words. He was able to stand before Jesus, assess the situation, and humbly make a suggestion. “You are the Lord; why not heal my servant immediately, right here?” We know how Jesus reacted; he was “amazed” at such faith. Thus the centurion is a model for us of humility, faith, and love of neighbor.
· Peripheries: The Roman centurion belonged to the invading army of the empire. His mere presence, “with soldiers subject to him,” was an affront to all Jews at the time. Yet, here he was, showing “amazing” faith in the Lord. Jesus promised that “many will come from the east and the west, and will recline with Abraham, Isaac, and Jacob at the banquet in the Kingdom of Heaven.” Of course we are hopeful we will see our loved ones one day in Heaven, but how ready are we to share the banquet table with acquaintances, strangers, and perhaps enemies?
· Expectations: What are we hoping for this Advent? Perhaps we have one overwhelmingly pressing need–"a servant lying at home paralyzed, suffering dreadfully”–or perhaps there are many concerns in our heart. Do we bring these worries to God? Are we waiting for the coming of the Messiah, Our Lord, confident in his power to transform hearts? Or have we perhaps let our spirit grow weak, to the point of eliminating all expectations? Jesus is coming. He is Emmanuel, God with us, and he wants to renew our hearts this Christmas. Let us open the doors of our hearts to Baby Jesus.
Conversing with Christ: Lord Jesus, I am not afraid of letting you into my heart. You are the God who likes to be pleasantly surprised by the faith of your children. I believe in you; increase my faith and expectation this Advent!
Resolution: Since, like the centurion, I am an unworthy servant of the Lord, I will consider confessing my sins to a priest in the sacrament of Reconciliation sometime before Christmas.
No comments:
Post a Comment