Suy Niệm Tin Mừng Thứ Bẩy Tuần thứ bốn Phục Sinh
Tin Mừng hôm
nay, Chúa Kitô mời gọi chúng ta nhận biết
Chúa Cha, Đấng đã tỏ mình ra trong Đức Giêsu Kitô. Thánh Philip đã nói lên một trực giác rất công bằng: “"Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng
con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện”
(Ga 14:08). Để thấy được Chúa Cha là để khám phá ra Thiên Chúa là nguồn gốc, và là nguồn của sự sống,
như lòng quảng đại, như một hồng ân mà liên tục đổi mới mọi thứ.
Chúng ta đâu có
cần những gì khác nữa? Chúng ta đến từ Thiên Chúa, và mỗi người đang khát vọng được
về với Thiên Chúa, ngay cả khi vô thức, trong sự
hồi phục trong nhà Chúa
cha và ở lại đó mãi mãi. Nơi đó, chúng
ta có thể tìm thấy tất cả các thứ cần thiết để chúng ta
có thể phấn đấu cho: cuộc sống, ánh sáng, tình yêu, sự bình
an... Thánh Inhaxiô thành Antiôkia, đã diễn tả cách hùng hồn như sau:
“Trong tôi có
nước hằng sống và hằng luôn thì thầm trong
tôi: "Hãy đến với Cha””.
Chúa Giêsu đã cho
chúng ta cái nhìn thoáng qua sự hỗ tương mật thiết giữa Ngài và Chúa Cha. “Ta ở trong Cha và Cha ở trong ta” (Ga 14:11). Những gì Chúa Giêsu nói và đã làm được tỏa
ra từ nơi Cha, và Chúa Cha luôn luôn thể
hiện chính Ngài trong Chúa Giêsu. Bất cứ những điều gì Chúa Cha muốn nói với chúng ta, Chúng ta sẽ được tìm thấy trong lời nói và việc làm của Chúa Con là Chúa Giêsu.
Tất cả những gì Ngài muốn thực hiện cho chúng ta, Ngài đã đáp ứng qua Con của Ngài. Tin vào Chua Con, Ngài cho phép chúng
ta “ được liên kết trong một Thần Khí duy nhất mà đến cùng Chúa Cha”(Ep 2:18).
Với Đức tin khiêm tốn và sự trung
thành trong Chúa Giêsu, sự lựa chọn của chúng ta để làm theo và vâng lời Ngài ngày qua ngày, chúng ta được kết nối với Thiên Chúa Cha một cách bí ẩn,
nhưng thực sự với mầu nhiệm của Thiên Chúa, trong khi khiến chúng ta tiếp nhận tất cả sự phong phú của sự nhân từ và lòng thương xót của Ngài. Với Đức tin này mà Chúa
Cha đã thực hiện cho chúng ta qua công việc và ân sủng Ngài bắt đầu nơi Con của Ngài: “Thật, Thầy bảo thật anh em, ai
tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm.”(Ga 14:12).
REFLECTION
There's sadness in Jesus' voice. Philip has been with Jesus from the day he was called, listening to his words, being astonished by his works. Yet he has failed to see the full truth. Philip has no idea that when one looks upon Jesus, he beholds the Father. His faith is still too earthbound. He still cannot see beyond this man Jesus, he could not look at Jesus and see his Father. "If you really knew me, you would know my Father also ... You have seen him." There's sadness in Jesus' words.
There's sadness in Jesus' voice. Philip has been with Jesus from the day he was called, listening to his words, being astonished by his works. Yet he has failed to see the full truth. Philip has no idea that when one looks upon Jesus, he beholds the Father. His faith is still too earthbound. He still cannot see beyond this man Jesus, he could not look at Jesus and see his Father. "If you really knew me, you would know my Father also ... You have seen him." There's sadness in Jesus' words.
The
apostles' anxiety and gloom is the issue that Jesus addresses during the
Farewell Discourse. In yesterday's Gospel reading Jesus urged his apostles not
to let their hearts be troubled, to strengthen their faith in him and in his
Father. Their faith is their assurance that he will return to bring them to the
place he will prepare for them. There they will be with him forever.
Jesus
reminds the apostles that it is the Father who gives him the words he speaks
and accomplishes in him the works he does. Then he informs them solemnly that
those who have faith in him will do works that are greater even than the works
he has done. What is this great work we are to do? Jesus is to die. But the
apostles and we, motivated by our firm faith in him, are to be witnesses to
him, to his words and works. We are to be filled with the Holy Spirit, we are
to proclaim his resurrection, his victory over death. We are to announce to the
world the Father's faithful love for all of us, his invitation to us to rejoice
in his presence forever.
No comments:
Post a Comment