Suy Niệm bài Tin Mừng Thứ Năm Tuần 26TN (Luke 10:1-12)
Trong tất cả những sự đau khổ của mình, ông Job đã chắc chắn một điều: Đấng cứu chuộc của ông là đấng hằng sống trên thế giới này. Ông chắc rằng đau khổ của ông sẽ kết thúc, một lần nữa ông sẽ được niềm vui và hạnh phúc trở lại. Không chỉ vậy thôi, nhưng ông sẽ thấy Chúa ngay cả khi ông vẫn còn sống. Chúng ta có thể yên tâm rằng Đấng cứu chuộc của chúng ta hằng sống và Ngài sẽ thấy những khó khăn, nhừng đau khổ của chúng ta. Chúng ta có thể không thấy Thiên Chúa trong thế giới này, nhưng nếu tâm trí và tâm hồn của chúng ta biết cởi mở, chúng ta chắc chắn sẽ gặp và biết Thượng Đế.Chúa Giêsu đã sai 70 môn đệ của Ngài từng cặp, hai người một ra đi khắp xóm làng để rao giảng về Nước của Thiên Chúa. Họ được Chúa ban cho quyền chữa lành và an ủi, nhưng không được mang theo bất cứ thứ gì, họ, không được chọn lựa thức ăn hoặc chỗ ở của họ. Đó là một kinh nghiệm về sự tin cậy vào Thiên Chúa một cách tuyệt đối, vì họ không được phép mang theo tiền bạc hoặc đem theo quần áo. Tất cả sẽ được Thiên Chúa chu cấp và lo liệu. Như Thánh Phanxicô chúng ta mừng kính hôm nay. Từng là một người con trong gia đình quý phái giàu có, ngài đã nghe theo tiếng gọi của Chúa và từ bỏ tất cả mặc dù có sự ngăn cản của bố mẹ, ngài đã trả lại tất cả ngay cả bộ quần áo ngài mặc trên người để theo Chúa sống trong sự khó nghèo cho đến hôm nay. Chúng ta đã chng kiến bao nhiêu là người đã theo ngài và sống trong nhà các dòng Phanxicô .
Chúng ta đã chuẩn bị và bắt đầu cho cuộc hành trình của chúng ta chưa? Chúng ta học được cách đặt niềm tin tưởng của chúng ta vào Thiên Chúa. Sự tin tưởng đó không phải là tiền bạc, những mối liên hệ, hay quyền lực mà chúng ta sẽ thấy trong cuộc sống, nhưng đó là sự chăm sóc, ân cần chu đáo của Thiên Chúa. Thánh Phanxicô Assisi biết rõ điều này, các tu sĩ dòng Phanxicô từng sống rất đơn sơ, khó nghèo, và họ được Thiên Chúa chúc phúc trong sự thành công. Đức Thánh Cha Phanxicô kêu gọi chúng ta nên học lại bài học này trong sự hợp nhất trong Giáo Hội; tin tưởng nhiều hơn vào Thiên Chúa và đừng quá để tâm đến sự giàu có và quyền lực.
Lạy Chúa, xin giúp con biết sống trọn vẹn trong tình yêu mến Chúa.
Reflection:
Amid all his misery, Job was certain of one thing: his redeemer was alive and on the earth. There would be an end to his suffering; he would once again know joy and happiness. Not only that, he would see God even while he still lived. We can be assured that our redeemer lives and that he will see us through our difficulties. We might not see God in this world, but if our minds and hearts are open, we will certainly encounter and know God.
Jesus sent out 70 followers, two by two, to travel through the land proclaiming the kingdom of God. They were to heal and comfort, but not linger or be choosy about their food or accommodations. It was an experience of absolute trust in God, for they were not allowed to take money or spare clothing. All would be provided. Would we embark on a journey so unprepared? We could learn to be far more trusting than we are. It is not money, connections, or power that will see us through life, but the care and providence of God. St. Francis of Assisi knew this well — his friars travelled and lived very lightly, and they were blessed with success. Pope Francis urges us to relearn this lesson as a Church — trust more in God and less in wealth and power.
Lord, help me to live in complete trust.
Opening Prayer: Lord, here I am. Show me your face; show me your love for me. I know that without you I am nothing, and yet you want to give me everything. I want to love you—teach me how. Lord, increase my faith to see the world the way you see it.
Encountering Christ:
1. Christ Sent Them Ahead: Christ was God and needed nobody to help him in his mission. Yet he sent those seventy-two disciples to prepare the towns for his coming even though they were not particularly well-formed or charismatic. Here Christ was acting like a father who, building furniture or fixing something around the house, invites his young son to help. The son cannot yet do much; in fact, the father could probably do it more quickly on his own. Still, the father’s love for his child makes him want his child to share in the work he loves doing. We are privileged to take part in Christ’s mission to advance the kingdom of God.
2. Sent among Wolves: Christ was honest with his disciples; their mission was not going to be easy. Christ had been teaching them how difficult was the path he followed—“Take up your cross and follow me,” “The Son of Man is to be handed over to men,” and “No one who sets a hand to the plow and looks to what was left behind is fit for the kingdom of God”—but up to now the disciples had not really experienced difficulty in the mission. Instead, they had been awed by the string of miracles Christ performed in their presence. As they got ready to go out, he reminded them that, while there would be success, many times they would feel like helpless lambs in the midst of wolves. So it can be with us—the culture he calls us to change will not convert without a fight. We experience the struggle, but armed with the power of God, we engage with people, full of hope that our effort to spread Christ’s love will conquer all.
3. Take Nothing: No one goes on a journey without money and some spare clothes, yet Christ asked his disciples to leave these things behind and go “like lambs among wolves.” How often do we think we know what we need to evangelize? How often do we try to do God’s work as we would do an ordinary job? Christ is reminding his apostles and us that the work of bringing souls back to him is not like any other mission. The tools of evangelization are faith, hope, and love, not money and clothes. Sometimes Christ will ask us to use those material things, but sometimes he will not. When he sends us to help bring others to him without the instruments, programs, and materials we think we need, how do we respond?
Conversing with Christ: Jesus, thank you for taking the time to be with me, speak with me, and pour your grace into my heart. Thank you for the mission you have given me, even though sometimes it is difficult. I want to serve you ever more faithfully. Lead me today—I’m ready to follow.
Resolution: Lord, today by your grace I will make an act of faith when I feel the mission is difficult.
REFLECTION 2018
In the first reading we see the great faith and trust of Job in God, despite the great trials and disasters he has had. In the Gospel reading Jesus sends off his disciples to preach the Good News and spread the Kingdom of God. They told people about life with God.
Like the disciples of Jesus, we are missioned to go and spread the Good News to those who do not know God, even to those we do not know. We are told that "Evangelization happens when the word of Jesus speaks to people's hearts and minds. This means that we must let our faith shine on the world around us, radiating the love of Jesus by the everyday way we speak, think and act." (US Conference of Bishops)
May we, in our own little ways, become bearers of the Good News to others?
Suy Niệm Bài đọc thứ Năm Tuần 26 Thừơng Niên, Luke 10:1-12
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho chúng ta biết là những người theo Chúa sẽ phải chịu phần khổ sở đau đớn và đánh đập như chính Ngài sẽ phải chịu. Đó là những phần rất đặc biệt duy nhất mà các môn đệ như chúng ta được mời gọi để trở thành người Kitô hữu. Chúa Giêsu không hứa là sẽ làm cho cuộc sống của chúng ta bây giờ được dễ dàng hơn, được có đời sống đầy đủ hơn so với thời gian mà các tông đồ đã sống. Ngài đã và đang sai chúng ta ra đi và sống giữa dòng đời như chiên con sống giữa bầy sói.
Một khi chúng ta đã định cho hướng đi cho tương lai của chúng ta, chúng ta phải đứng lên, phổ biến truyền bá và bênh vực cho sự thật khi có sự tổn hại đến quyền lợi ích kỷ của những người khác, cũng vì thế mà chúng ta có thể phải gánh chịu những đau thương, nhữ bắt bớ, giam cầm vì chúng ta dám làm môn đệ và theo Chúa Kitô.
Mỗi khi chúng ta đón nhận những sự sĩ nhục vì đã sống theo gương Đức Kitô, chúng ta hãy nên nhớ rằng, chính Chúa Kitô đã sống và làm gương cho chúng ta trong mọi nơi, mọi lúc và mọi hoàn cảnh. Những dấu đinh trên tay và chân, và mũi đòng đâm sâu trên ngực Chúa đã trờ nên là dấu chỉ và chứng từ tốt nhất khi Ngài đã hiện ra cho các môn đệ của Ngài sau khi Ngài đã sống lại. Chúa đã trân trọng những vết thường đắt giá nhất trên thân thể của Ngài mà Ngài đã giữ lại vào trong thân xác vinh hiển của Ngài khi sống lại và chắc chắn những dấu chỉ này còn hiển trị mãi mãi trên Nước Trời.
REFLECTIION
In today's Gospel Jesus warns us that Christians will be liable to pains and injuries, as he was. It is all part of the unique discipleship that is required of each one of us as Christians. Jesus does not alter the rules to make life easier for us now than it was for the apostles. He continues to send us out like lambs in the midst of wolves. Once we take a definite stand, support an unpopular cause or stand for the truth when it hurts the selfish interests of others, then we will begin to collect our scars for Christ.
When we receive scars for being models of Christian living, let us keep in mind that Jesus, the greatest model of all times, was literally scarred from head to foot. The marks of the nails and spear became his best proof of identification when he appeared to his disciples after his Resurrection. He cherished his wounds so dearly that he transferred them to his glorified body and undoubtedly still displays them in Heaven today.
As for ourselves, what scars do we have to show for our years of Christian living? As it is only natural for a professional boxer to be scarred as he battles his opponents, so too, it is only natural if for a Christian, to be scarred, since true Christian living is a lifelong battle defending Christian principles against injustices and the forces of evil.
No comments:
Post a Comment