Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật Thứ Hai Thường Niên – B
Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật Thứ Hai Thường Niên – B
Qua bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể cảm nhận thấy rằng: tất cả chúng ta, ai cũng nhận được lời mời
gọi của Thiên Chúa, và ai cũng đều
có những ơn gọi riêng của mình.
Đôi khi, chúng ta cũng giống như những
người môn đệ trong bài Tin Mừng, chúng ta nhận ra tiếng mời gọi của Chúa
và theo Ngài. Nhưng nhiều lúc, chúng ta cũng đã làm ngơ tiếng Chúa đang
mời gọi chúng ta. Có thể là vì chúng ta sợ hãi những gì mà Ngài sẽ muốn
nơi chúng ta. Có thể là Chúa sẽ đòi hỏi nhiều thứ nơi chúng ta hơn là
những gì chúng ta muốn hay nghĩ tới. Có thể, vì lý do nào đó, mà chúng
ta đắn đo chần chờ và chưa muốn đáp lại lời mời gọi của Chúa ngay lúc
này. Cũng có thể là chúng ta cố ý đang làm ngơ với lời mời gọi của Chúa,
vì chúng ta không muốn sẽ phải đối phó với những phiền toái mà Chúa
muốn nơi chúng ta.
Và
đó là sự thật đáng buồn về những phản ứng của chúng ta đối với lời mời gọi của
Thiên Chúa. Nếu chúng ta không đáp trả như lời Samuel trong bài đọc thứ Nhất
hôm nay, "Lạy Chúa, tôi tớ của Chúa đang lắng nghe," chúng ta có thể đã
bỏ lỡ một cơ hội để làm theo ý muốn của Chúa. Có lẽ Chúa đang kêu gọi chúng
ta theo Ngài trên con đường phục vụ
Chúa một cách hữu hiệu nhất. Có lẽ Chúa muốn chúng ta đưa dẫn một người xa
lạ đến gần với Chúa hơn. Lời mời gọi
của Thiên Chúa có làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của chúng ta cũng như cuộc
sống của người khác.
Chúa Nhật này là thời điểm hoàn hảo để chúng
ta có thể bàn thảo về ơn gọi haylời mời gọi của Thiên Chúa mà chúng ta đã
và đang nhận được trong cuộc sống của chúng ta. Thông thường, khi chúng ta
nghe nói đến ơn gọi, chúng ta nghĩ đến những người được gọi để trở thành
linh mục hay những người tu sĩ trong các hội dòng. Đây chắc chắn là ơn gọi
mà Thiên Chúa luôn mong mỏi mọi người trẻ đáp lời, nhưng đây không phải chỉ
là ơn gọi duy nhất mà Chúa muốn và cần đén chúng ta.
Nhiều người trong số
chúng ta đã kết hôn và có gia đình hoặc đang hy vọng sẽ thành lập gia
đình trong một ngày nào đó. Nhưng chúng
ta nghĩ thế nào về hôn nhân và cuộc sống gia đình? Nếu chúng ta nghĩ đó
chỉ là một mối tình lãng mạn được hợp thức hoá qua tờ hôn thú và làm
phép trong nhà thờ, thì chúng ta đã thiếu đi một phần thiết yếu của bí
tích hôn nhân.
Hôn nhân chính là một ơn gọi, đó là lời mời
gọi rất quan trọng mà Thiên Chúa đã gọi phần đông chúng ta, vì Ngài muốn
mời chúng ta đến với một cuộc sống của tình yêu biết hiến thân để tiếp
tục công cuộc sáng tạo của Thiên Chúa Cha qua việc sinh sản con cái. Nếu
chúng ta kết hôn, chúng ta cần phải cầu nguyện xin Thiên Chúa cho chúng ta
sẽ là một người vợ hay chồng tốt trong Giáo Hội Công giáo, biết quan tâm đến
hạnh phúc và bảo vệ tình yêu. Chồng và vợ cũng cần phải luôn biết cầu
nguyện cho nhau. Trong hôn nhân, cả hai người vợ và chồng đều cùng phải
đáp lại chung một ơn gọi của Thiên Chúa.
Nhiều người chúng ta đã có sự nghiệp vững
chãi. Tại sao chúng ta lại phải làm những việc mà ta đang làm? Để kiếm tiền?
Đó là điều hoàn hảo để nhận phần thưởng cho công việc của chúng ta làm và
hưởng phúc trong phần thưởng ấy, nhưng nếu mục tiêu của cuộc sống làm giàu đẻ
tích trữ của cải, thì chúng ta sẽ không có gì để mang theo một khi chúng
ta chết. Thiên Chúa đã không tạo ra chúng ta vì tiền hay để làm nhiều tiền.
Nhưng Thiên Chúa đã tác tạo nên chúng ta là vì tình yêu.
Chúng
ta thường được Chúa mời gọi là phải biết thương yêu và bác ái, biết
dùng tiền của mà Chúa ban chúng ta để giúp đỡ người khác. Đôi khi chúng
ta đã bỏ lỡ lời mời gọi của Chúa chỉ vì chúng ta đã để cho mình quá bận rộn
với những thứ vật chất, thoả mãn những sự ham muốn của thế gian mà
chúng ta quên mất tại sao chúng ta đang làm việc đó. ĐHY John Henry Newman
trước khi trở lại Công Giáo, Ông là một học giả một trí thức sống ở Anh từ
năm 1801 đến năm 1890. Lúc đầu, ông theo chủ nghĩa vô thần, nhưng sau đó Chúa
đã gọi ông. Ông đã tìm kiếm Thiên Chúa trong Giáo hội Anh giáo. Ông trở thành một
mục sư Anh giáo và tiếp tục các nghiên cứu về Kitô giáo tại Đại học Oxford. Năm
1845, khi ông nghiên cứu về tôn giáo thì các bài viết của các Giáo phụ tiên
khởi của Giáo hội, đã thuyết phục ông là người Công Giáo là những người theo
đạo Thiên Chúa theo đúng truyền thống của Giáo Hội của Chúa Kitô thửa
ban đầu. Và từ đó ông đã nghe tiếng Chúa mời gọi ông. Và ông đã trở
thành một người Công giáo.
Đây là một quyết định vô cùng khó khăn đối
với ông vì sự quyết địng đã ảnh hưởng đến cuộc sống của ông.
Ông là một người Anh yêu nước, yêu Anh giáo,
thế nhưng vì nghe theo tiếng gọi của Chúa, ông trở thành người Công
Giáo, ông đã không còn được giảng trong các nhà thờ của Giáo hội Anh giáo
như lúc trước. Ông không còn được dạy ở đại học Oxford. Và ông ta đã
trở thành người mà trước đây ông thường gọi là "kẻ thù truyền thống của
Giáo hội Anh Giáo.". Chúa đã
mời gọi John Henry Newman, ông đã không chần chờ, không thắc mắc. Ông đã
trở thành một người Công giáo. Và chính ông là người đã dẫn đầu phong trào
các học giả Anh giáo trở lại Công giáo. Ông đã trở thành một linh mục Công
giáo, và ông là một vị hồng y Công Giáo nổi tiếng ở Vương Quốc Anh.
Ngày 19 tháng 9 năm 2010, ĐTC Bênêđictô XVI
đã phong chân phước cho Đức Hồng y Newman.
Ơn gọi của chúng ta là ơn gọi để làm gì?
Câu trả lời chung cho câu hỏi này rất đơn giản: chúng ta được mời gọi để biết,
để yêu mến và phục vụ Thiên Chúa. Nhưng phục vụ Thiên Chúa bằng cách nào? Mỗi
người chúng ta được mời gọi để phục vụ Thiên Chúa như thế nào? Câu trả lời cụ
thể cho câu hỏi này là một bí ẩn, là một nhiệm mầu trong cuộc sống riêng của
mỗi người chúng ta. Cái mầu nhiệm này sẽ bao phủ chúng ta mỗi khi chúng
ta đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa.
Chúng ta hãy đến trước toà Chúa ngày hôm
nay và cầu xin Chúa ban cho chúng ta
có được ơn là biết lắng nghe lời mời gọi của Chúa trong cuộc sống của chúng
ta. Và chúng ta cầu xin Chúa ban cho
chúng ta có được sự can đảm để đáp trả lại những lời mời gọi của
Ngài một cách mau mắn thay vì chần chừ để rồi lãng quên..
Xin cho chúng ta biết mau mắt đáp lại
lời mời gọi của Chúa như ông Samuel khi xưa đã đáp lại tiếng Cúa gọi
ông là "Lạy Chúa xin hãy nói, vì tôi tớ đang lắng tai nghe."
Second Sunday of Ordinary Time:
Answering His
Call
. All of us receive calls from the
Lord. Sometimes, like the disciples in
the Gospel, we recognize the Lord’s call and follow Him. Sometimes, we just send God’s call to voice
mail. We might be afraid of what He is
going to ask of us. He might demand
something more than we want to do or give.
Maybe, we’d rather deal with Him later.
Maybe if we ignore the call enough, we won’t have to deal with it at
all.
And that is the sad truth of our
reaction to God’s call. If we don’t
respond like Samuel in today’s first reading, “Speak Lord, your servant is
listening,” we might miss our opportunity to do His will. Maybe the Lord wants
us to lead someone who is estranged from Him closer to Him with our kindness. Maybe the Lord is calling us to enter into
the path of life where we can best serve Him.
God’s calls have an impact both on our lives as well as on the lives of
other people, even people we might not know.
This Sunday is the perfect time to
discuss the call of God that we receive in our lives, our vocation. Usually, when we hear the concept of vocation
we think of those who are called to become priests or to enter religious life
as sisters or brothers. These are certainly vocations from God, but they are
not the only call that God gives.
Many of you are married or are
hoping to be married someday. How do you
view marriage? If it is just a romantic
matter legalized by the state and celebrated in a Church, then you are missing
an essential part of the sacrament of marriage.
Marriage is a vocation, a call from God to greatness by embracing a life
of sacrificial love. If you are married,
you need to pray to God that you will be a good Catholic wife or husband,
concerned with giving love. Husbands and
wives also need to pray for each other.
In marriage, it takes two of you to push the receive button on the phone
and answer God’s call.
Many are involved in careers. Why do we do what we do? To make money? It is perfectly correct to
receive reward for our labor and to enjoy this reward, but if the goal of our
lives is to be Scrooge McDuck (and that’s a, then we will have nothing to take
with us when we die. God did not create
us for money. God created us for love.
We often recognize a call from Him to use our funds for others. It’s easy to send this call to voice mail,
but then we will miss an opportunity to do God’s will, an opportunity to love.
Sometimes we miss God’s call
because we allow ourselves to become too busy to answer it. We get so busy in the things that we are
doing that we forget why we are doing them.
God calls us, but we send his call to voice mail. “We’ll get back to him later when we have more
time,” we say. Only, later may never
come.
John Henry Newman felt God’s call
to him in life and reflected on it with a beautiful prayer. But first, who was John Henry Newman? He was a scholar and an intellectual who
lived in England from 1801 to 1890. He
dabbled with atheism early in his life, but then God called. He couldn’t put him off. He sought God in
religion, in the Church of England, or Anglican Church. He became an Anglican priest and continued
his studies of Christianity at Oxford University. In 1845 he wrote that as he studied more and
more the writings of the early Fathers of the Church, he was convinced that the
Catholics were the closest followers of Christianity in its original form. He had a deep respect for the Anglican
Church, but he heard God calling him to become a Catholic. This was an extremely difficult decision that
affected his life in every way possible.
He could no longer teach at Oxford.
He could no longer preach in the Anglican Churches. He was a patriotic
Englishman who was embracing those people whom he had referred to as “our traditional
enemies.” But God was calling. John
Henry Newman was not about to send Him to voice mail. He became a Catholic and led the movement of
Anglican scholars to Catholicism called the Oxford Movement. He became a Roman
Catholic priest, and eventually was even made a cardinal. On September 19, 2010
Pope Benedict XVI beatified Cardinal Newman.
What is your calling? What is my calling? The general answer to those questions is
simple: we are called to know, love and serve God. But how?
How are each of us called to serve God?
The particular answer to this question is a mystery, the mystery of our
lives. The mystery enfolds every time we
respond to God’s call. We come before
the Lord today and ask for the grace to be attune to God’s call in our
lives. And we pray for the courage to
answer His call rather than send it to voice mail. We pray that when He calls we will respond,
“Speak Lord, your servant is listening.”
No comments:
Post a Comment