Monday, September 27, 2021

Suy Niệm bài Tin Mừng Thứ Năm Tuần 26TN

 Suy Niệm bài Tin Mừng Thứ Năm Tuần 26TN – (Luke 10:1-12)

Chúa Giêsu đã sai 70 môn đệ của Ngài từng cặp, hai người một ra đi khắp xóm làng để rao giảng về Nước của Thiên Chúa. Họ được Chúa ban cho quyền chữa lành và an ủi, nhưng không được mang theo bất cứ thứ gì, họ, không được chọn lựa thức ăn hoặc chỗ ở của họ. Đó là một kinh nghiệm về sự tin cậy vào Thiên Chúa một cách tuyệt đối, vì họ không được phép mang theo tiền bạc hoặc đem theo quần áo. Tất cả sẽ được Thiên Chúa chu cấp và lo liệu. Như Thánh Phanxicô chúng ta mừng kính hôm nay. Từng là một người con trong gia đình quý phái giàu có, ngài đã nghe theo tiếng gọi của Chúa và từ bỏ tất cả mặc dù có sự ngăn cản của bố mẹ, ngài đã trả lại tất cả ngay cả bộ quần áo ngài mặc trên người để theo Chúa sống trong sự khó nghèo cho đến hôm nay. Chúng ta đã chng kiến bao nhiêu là người đã theo ngài và sống trong nhà các dòng Phanxicô .
Chúng ta đã chuẩn bị và bắt đầu cho cuộc hành trình của chúng ta chưa? Chúng ta học được cách đặt niềm tin tưởng của chúng ta vào Thiên Chúa. Sự tin tưởng đó không phải là tiền bạc, những mối liên hệ, hay quyền lực mà chúng ta sẽ thấy trong cuộc sống, nhưng đó là sự chăm sóc, ân cần chu đáo của Thiên Chúa. Thánh Phanxicô Assisi biết rõ điều này, các tu sĩ dòng Phanxicô từng sống rất đơn sơ, khó nghèo, và họ được Thiên Chúa chúc phúc trong sự thành công. Đức Thánh Cha Phanxicô kêu gọi chúng ta nên học lại bài học này trong sự hợp nhất trong Giáo Hội; tin tưởng nhiều hơn vào Thiên Chúa và đừng quá để tâm đến sự giàu có và quyền lực. Lạy Chúa, xin giúp con biết sống trọn vẹn trong tình yêu mến Chúa.

Reflection:
Jesus sent out 70 followers, two by two, to travel through the land proclaiming the kingdom of God. They were to heal and comfort, but not linger or be choosy about their food or accommodations. It was an experience of absolute trust in God, for they were not allowed to take money or spare clothing. All would be provided. Would we embark on a journey so unprepared? We could learn to be far more trusting than we are. It is not money, connections, or power that will see us through life, but the care and providence of God. St. Francis of Assisi knew this well — his friars travelled and lived very lightly, and they were blessed with success. Pope Francis urges us to relearn this lesson as a Church — trust more in God and less in wealth and power.
Like the disciples of Jesus, we are missioned to go and spread the Good News to those who do not know God, even to those we do not know. We are told that "Evangelization happens when the word of Jesus speaks to people's hearts and minds. This means that we must let our faith shine on the world around us, radiating the love of Jesus by the everyday way we speak, think and act." (US Conference of Bishops)
May we, in our own little ways, become bearers of the Good News to others? Lord, help me to live in complete trust.

Thursday 26th Week in Ordinary Time ‘
Opening Prayer: Jesus, as I come to prayer, I ask you to show me your heart and to share your longings with me that they might become mine as well. You ask me to be moved by the abundant needs in this world and to pray for more laborers for the harvest. Help me to open my heart to your answer to this prayer in my own heart, and to be willing to become part of the answer through my commitment to being a sower of peace in this world.
Encountering Christ:
· He Sent Them in Pairs: Jesus sent his disciples to prepare the way ahead of him. They were to give testimony of their own experience, of how their own lives had been changed through their relationship with the Master, and so enkindle in their listeners the desire for a similarly transformative encounter with Jesus. When Jesus arrived in these towns, he would find hearts already opened to his words: good soil in which to plant seeds of eternal life. Today, too, he sends us ahead of him to the homes, streets, and public places we frequent. We are called to be his witnesses, very often not even through our words, but primarily through the sincere, unpretentious testimony of a Christian genuinely and joyfully striving to live according to the Gospel. Such testimony is a powerful invitation to others to take an interest in the secret behind the fruitfulness of our lives and disposes their hearts to the future action of grace.
· Carry Nothing: Jesus sent his disciples to mission without the support of material guarantees. He wanted them to learn that the success of their ministry was not to be found in human securities but in the power of his word at work in them. Just as they were to rely on God’s providence to provide for their material needs–food, drink, or a replacement sandal if something went awry–so too, and more importantly, were they to rely on his action, and not their prepared discourses and eloquence, in order to minister effectively. Self-reliance can work its way into our spiritual lives and apostolic work in very subtle ways. All too often, we can be tempted to over plan down to the last dot and comma, leaving God little room to provide our “daily bread.” If our attention is too occupied studying the map we have laid out for ourselves, we may fail to notice the Spirit’s gentle directions calling us to testify to his love.
· Peace to This Household: Jesus calls us to be sowers of peace—indiscriminate sowers of peace. Jesus does not ask his disciples to evaluate others’ worthiness before offering them the blessing of peace. It is not for them to judge the merits of those to whom they minister. They are called to be sowers who freely spread the good news that they have been privileged to receive and who leave it to God to bring that seed to fruition. We are not to ration that which we have received, but to give it freely. Peace that is shared will multiply and come back to bless us, even when it is not well-received by those to whom it is offered. However, grace that is allowed to grow stagnant within our hearts will dry up and wither. Are we sowers of peace wherever we go?
Conversation with Christ: Lord Jesus, help me to be aware that I am “sent” by you each and every day, not only when I am explicitly engaged in apostolate, but rather in every moment, by reason of your Spirit living in me. You have allowed me to encounter your love, and you call me to find the deepest joy in loving as you love. Grant me the grace to be a sower of peace, to be a true reflection of your love for those I encounter throughout my day. Help me to give freely of what I have received from you, and to be capable of recognizing your gentle invitations to be an instrument of your love in the most unexpected of places.
Resolution: Lord, today by your grace I will take a moment to become aware of a person in my life who I might unconsciously consider undeserving of my gift of peace. I will seek to offer a tangible gesture of peace to this person, with the desire that Jesus might be able to express his love for that person through me.

REFLECTIION Luke 10:1-12
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho chúng ta biết là những người theo Chúa sẽ phải chịu phần khổ sở đau đớn và đánh đập như chính Ngài sẽ phải chịu. Đó là những phần rất đặc biệt duy nhất mà các môn đệ như chúng ta được mời gọi để trở thành người Kitô hữu. Chúa Giêsu không hứa là sẽ làm cho cuộc sống của chúng ta bây giờ được dễ dàng hơn, được có đời sống đầy đủ hơn so với thời gian mà các tông đồ đã sống. Ngài đã và đang sai chúng ta ra đi và sống giữa dòng đời như chiên con sống giữa bầy sói.
Một khi chúng ta đã định cho hướng đi cho tương lai của chúng ta, chúng ta phải đứng lên, phổ biến truyền bá và bênh vực cho sự thật khi có sự tổn hại đến quyền lợi ích kỷ của những người khác, cũng vì thế mà chúng ta có thể phải gánh chịu những đau thương, nhữ bắt bớ, giam cầm vì chúng ta dám làm môn đệ và theo Chúa Kitô.
Mỗi khi chúng ta đón nhận những sự sĩ nhục vì đã sống theo gương Đức Kitô, chúng ta hãy nên nhớ rằng, chính Chúa Kitô đã sống và làm gương cho chúng ta trong mọi nơi, mọi lúc và mọi hoàn cảnh. Những dấu đinh trên tay và chân, và mũi đòng đâm sâu trên ngực Chúa đã trờ nên là dấu chỉ và chứng từ tốt nhất khi Ngài đã hiện ra cho các môn đệ của Ngài sau khi Ngài đã sống lại. Chúa đã trân trọng những vết thường đắt giá nhất trên thân thể của Ngài mà Ngài đã giữ lại vào trong thân xác vinh hiển của Ngài khi sống lại và chắc chắn những dấu chỉ này còn hiển trị mãi mãi trên Nước Trời.

REFLECTION
In today's Gospel Jesus warns us that Christians will be liable to pains and injuries, as he was. It is all part of the unique discipleship that is required of each one of us as Christians. Jesus does not alter the rules to make life easier for us now than it was for the apostles. He continues to send us out like lambs in the midst of wolves. Once we take a definite stand, support an unpopular cause or stand for the truth when it hurts the selfish interests of others, then we will begin to collect our scars for Christ.
en we receive scars for being models of Christian living, let us keep in mind that Jesus, the greatest model of all times, was literally scarred from head to foot. The marks of the nails and spear became his best proof of identification when he appeared to his disciples after his Resurrection. He cherished his wounds so dearly that he transferred them to his glorified body and undoubtedly still displays them in Heaven today.
As for ourselves, what scars do we have to show for our years of Christian living? As it is only natural for a professional boxer to be scarred as he battles his opponents, so too, it is only natural if for a Christian, to be scarred, since true Christian living is a lifelong battle defending Christian principles against injustices and the forces of evil.

No comments:

Post a Comment