Suy Niệm Tin Mừng Thứ Tư Tuần thứ Nhất Mùa Vọng (Matthew 15:29-37)
Bài Tin Mừng hôm nay, cho chúng ta thấy Chúa Giêsu đã có hai
hành động mà cả hai hành động đó đều được đến qua lòng nhân hậu và từ bi của
Thiên Chúa. Dân chúng và những người đang mang tất cả và đủ các thứ bệnh tật
như bại liệt, xứt mẻ, đui mù, câm điếc và tất cả các thử bệnh khác…
Họ đến và ngồi dưới chân của Chúa Giêsu với
lòng tin và hy vọng là Chúa sẽ cứu chữa họ được khỏi tất cả các bệnh tật. Những
người này là những người đầy đau khổ, đau khổ vì tinh thần lẫn thể xác, họ
đang cần những ơn lành của Chúa. Trái tim của Chúa đã cho họ, Ngài đã cứu chữa
họ và ban cho họ những nhu cầu cần thiết riêng cho mỗi người, Ngài đã cho họ
phục hồi sức khỏe trong thân xác lẫn tâm hồn. Họ đã ở lại với Chúa trong ba ngày mặc dù
bị đói khát thực ăn phần xác, nhưng họ cảm thấy no đủ trong tinh thần vì họ đã
có Chúa ở với họ. Họ không than thở với cơn đói khát của thân xác, Nhưng Chúa đã nhận thấy nhu
cầu thân xác của họ và với lòng nhân từ của Ngài, nên ngài đã chủ động tìm cách
ban phát của ăn thể
chất để bồi dưỡng
thân xác họ.
Hôm nay, Chúa Giêsu cũng đã nhận thấy những
nhu cầu cần thiết cho thể xác và tâm hồn của chúng ta Như 2000 năm trước, Chúa Giêsu cũng có khả
năng chữa lành tất cả những bệnh tật nơi chúng ta. Ngài có thể ban cho chúng ta
những ơn phúc và những thứ cần thiết cho cuộc sống riêng của mỗi người tuỳ theo
nhu cầu riêng của mỗi người chúng ta, Ngài cũng có thể tha thứ và cứu chữa
chúng ta thoát khỏi được tất cả những tội lỗi và những mặc cảm tội lỗi đang
khoả lấp trong linh hồn của chúng ta bằng hy vọng và niềm vui sống lại của
Ngài, Chúng ta chỉ cần trở lại với Ngài trong niềm cảm tạ và biết ơn, trong
tình yêu, trong đức tin, và sự mong muốn sức mạnh của lòng nhân hậu của Ngài sẽ
tuân trào trên chúng ta để Ngài đem sức mạnh và niềm vui trọn vẹn của Ngài đến với chúng ta.
Hôm nay chúng ta đang sống trong Mùa Vọng.
Chúng ta phải nên nhớ rằng Chúa Giêsu là Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta,
và Ngài giúp ban cho chúng ta có được những nhu cầu cần thiết riêng cho mỗi
người chúng ta.
REFLECTION
The incident described
in this today's Gospel puts before us two of Jesus' acts, both of which flow
from the deep sense of compassion that God has bestowed on him. The crowd that
assembled about him had brought their sick, crippled, deformed, blind, mute and
those beset with yet other diseases. They laid them at his feet and he cured
them all. They were people suffering, people in need. His heart went out to
them. He responded to their need, he gave them wholeness and
health. The crowd had been with him for three days and
had had nothing to eat. He then sees their need and his compassion moves him to
take the initiative. He knows they are hungry and if he dismisses them now he
knows they might grow faint on their way home. And so he moves to satisfy their
need for nourishment.
Jesus is as compassionate and as loving today as he was during his
public ministry. He is aware of our needs as he was of the crowds' needs 2,000
years ago. Today too, Jesus has the same healing powers he had when he walked
this earth. He can provide us with the material blessings we need; he can also
deliver us from sin and guilt and fill us with the joy of his risen life. We
need only turn to him in thanksgiving, in love and in faith, and his eager,
beneficent powers will flow over us, bringing us too wholeness and health. We
are in the season of Advent. We must remember that Jesus is Emmanuel, God with
us, helping us in our need.
Opening Prayer: Lord Jesus, as I begin this
prayer, I try to lift my heart up to you. I know you are delighted by my prayer
today, and I will try to pray as best I can. That doesn’t mean I’m not lame or
blind or hurting, but I’m fully confident that you will speak to me and even
heal me, through the grace of prayer and the sacraments.
Encountering Christ:
1. Both Feet on the
Ground: Advent
lends itself to deep meditation on the Incarnation. Today, Jesus’s humanity
comes out quite clearly. He walked along the seashore, as we like to do in
moments of peace. He labored up a mountain, and probably sweat while doing
it—as we toil when working. He felt the crush and smelled the crowd that
pursued him, vying for his time and attention as our families vie for ours.
Amidst our challenges, Christ does not forget us. Not only does his heart have
compassion on us in our spiritual trials, but he takes into consideration our
poor, beleaguered bodies as well. At times, he orders us to rest: “Just sit
down!” he commanded the crowd.
2. Where in the World?: Like the crowd in the Gospel,
we have also now been with Christ for these first three days of Advent. Perhaps
we also feel that we have nothing to eat, that our efforts so far have been
barren and that we might faint along the way to Christmas. The intense demands
on our time and energy is so great that we can feel harassed or simply
inadequate. With the disciples, we groan, “Where could we ever get enough bread
in this deserted place to satisfy such a crowd?” Our Lord doesn’t insist that
we have all of our own resources to persevere. He simply works miracles with
what little we freely give him.
3. Deep Satiety: Christ gave thanks, broke
the loaves, and gave them to his disciples in a manner heavily laden with
Eucharistic symbolism. The Eucharist is the true food given us by God. It is
existential food, which means that it gives meaning to our lives. When we eat
bread, our stomachs are filled; when we eat Christ, all that we are and all
that we desire is filled. The Eucharist is the solution to those persistent
inner longings that we all have: longings for friendship, for love, for
self-giving, for adventure, for meaning. As St. John Paul II said, “Jesus
Christ is the answer to the question posed by every human life.”
Conversing with Christ: Jesus, help me to refocus on
you and on the gift of your Body and Blood. Time and again I tiptoe around,
tinkering with foolish things that will not satisfy my hunger for life, for
truth, for meaning. Thank you for inviting me again to the mountaintop! Renew
my desire to receive you in the Eucharist, so that I can feed those around me with
your love.
No comments:
Post a Comment