Monday, November 2, 2020

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Hai Tuần 31 Thường Niên

 Suy Niệm Tin Mừng Luca 14:12-14 Thứ Hai Tuần 31 Thường Niên 

Qua bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta ý nghĩa thực sự của lòng quảng đại Kitô giáo: Hãy học cách để cống hiến chính mình cho người khác. "Khi nào bạn đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng kêu mời bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại bạn, và như thế bạn được đáp lễ rồi. ”(Lc 14:12). Kitô hữu chúng ta hài hoà sống trong thế giới này cũng như những bao nhiêu người nào khác, nhưng mục đích căn bản của chúng ta là đối phó với những người chung quanh, láng giềng không thể là phần thưởng nơi con người hoặc hư vinh, trên tất cả mọi thứ khác, chúng ta phải tìm kiếm sự vinh quang của Thiên Chúa trước hết cũng như không hề nghĩ đến sự báo đáp trả ơn nào khác hơn là thiên đàng. " khi bạn đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Vì họ không có gì đáp lễ, và như thế, bạn mới thật có phúc: vì bạn sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại". Lc 42:13-14). 
Chúa mời gọi tất cả chúng ta cống hiến chính chúng ta cho mọi người và nhân loại một cách vô điều kiện , chỉ có tình yêu thương của chúng ta cho Thiên Chúa và anh em là động cơ thúc đẩy chúng ta trong Chúa. "Nếu anh em cho vay mà hy vọng đòi lại được, thì còn gì là ân với nghĩa? Cả người tội lỗi cũng cho kẻ tội lỗi vay mượn để được trả lại sòng phẳng"(Lc 06:34). Mọi thứ như thế bởi vì Chúa giúp chúng ta hiểu rằng, nếu chúng ta dâng hiến chính mình một cách không ích kỷ, không mong đón nhận lại một điều gì, Thiên Chúa sẽ đáp trả cho chúng ta một phần thưởng lớn hơn và sẽ xác nhận chúng ta là con cái yêu quý của Ngài. Đấy là lý do tại sao Chúa Giêsu nói với chúng ta: "Anh em hãy yêu kẻ thù, hãy làm ơn và cho vay mà chẳng hề hy vọng được đền trả. Như vậy, phần thưởng dành cho anh em sẽ lớn lao, và anh em sẽ là con Ðấng Tối Cao"(Lc 6:35). Chúng ta hãy cầu xin của Đức mẹ là Mẹ Thiên Chúa cho chúng ta có đũ lòng rộng lượng đủ để chúng ta có thể trốn tránh tất cả những sự cám dỗ của sự ích kỷ, tham lam như Con của Mẹ đã làm. 

Comment:
When you give a feast, invite instead the poor (…). Fortunate are you then, because they can't repay you; you will be repaid at the Resurrection of the upright 

Today, the Lord teaches us the true meaning of Christian generosity: to learn how to devote ourselves to others. «When you give a lunch or a dinner, don't invite your friends, or your brothers and relatives and wealthy neighbors. For surely they will also invite you in return and you will be repaid» (Lk 14:12). 
Christians move about in this world as any other person; but the fundamental purpose to deal with our neighbor cannot be either humans rewards or the vainglory; over everything else, we have to seek the Glory of God pretending no other recompense than Heaven. «When you give a feast, invite instead the poor, the crippled, the lame and the blind. Fortunate are you then, because they can't repay you; you will be repaid at the Resurrection of the upright» (Lk 42:13-14). 
The Lord invites all of us to give ourselves unconditionally to all men, motivated only by our love to God and to our brothers in the Lord. «And if you lend to them of whom you hope to receive, what thank have you? for sinners also lend to sinners, to receive as much again» (Lk 6:34). 
Things are like that because the Lord helps us to understand that, if we give ourselves unselfishly, without expecting anything in return, God will repay us with a greater reward and will confirm us as his favorite children. This is why Jesus tells us: «But love you your enemies, and do good, and lend, hoping for nothing again; and your reward shall be great, and you shall be the children of the Highest» (Lk 6:35). 
Let us beg from the Mother of God enough generosity so that we can elude any temptation of selfishness, as his Son did. «Selfish! You...always looking out for yourself. You seem unable to feel the brotherhood of Christ. In others you don't see brothers; you see stepping-stones. (...)» (St. Josemaria Escriva). 

Meditation: 
Who do you honor at your table? The Lord is always ready to receive us at his table. As far as we can tell from the gospel accounts, Jesus never refused a dinner invitation! Why, in this particular instance, does Jesus lecture his host on who he should or shouldn't invite to dinner? Did his host expect some favor or reward from Jesus? Did he want to impress his neighbors with the honor of hosting the "miracle worker" from Galilee? 
Jesus probes our hearts as well. Do you only show favor and generosity to those who will repay you in kind? What about those who do not have the means to repay you – the poor, the sick, and the disadvantaged? Generosity demands a measure of self-sacrifice. It doesn't impoverish, but rather enriches the soul of the giver. True generosity springs from a heart full of mercy and compassion. God loved us first, and our love is a response of gratitude to his great mercy and kindness towards us. We cannot outgive God in his generosity towards us. Do you give freely as Jesus gives without expectation for personal gain or reward? 
"Lord Jesus, fill me with gratitude for your unboundless love and mercy towards me. And purify my love for others that I may seek their good rather than my own benefit or gain. Free me to love others as you love." 

Meditation2: God’s gifts and his call are irrevocable.” This is a rather profound insight into the mind and heart of God as manifested in his gifts and in his call. It invites us to reflect on our image of God. For many people, perhaps, the saying of Job reflects reality: “The Lord has given, the Lord has taken away”. Isaiah moves a step closer to Paul's insight when he consoles Jerusalem: “I did forsake you for a brief moment but with great love I will take you back” (Isaiah 54:7). Read in the light of Isaiah's consoling confidence, Paul's insight is a great consolation for us.

Paul goes on to consider how God’s call is irrevocable. He does this through a reflection on a reality which troubled the early Church. Why did the Gentiles respond to God’s call and believe in Jesus while the Jews refused to respond to him? Paul sees God’s irrevocable call working through the disobedience of the Jews to bring them the same mercy as that now enjoyed by the Gentiles. Jeremiah sums up all these thoughts in wonderfully enlightening and consoling words: “I have loved you with an everlasting love and I am always constant in my affection for you”. (Jer 31:3).

Monday - 31st in Ordinary Time (C) - St Charles Borromeo, Bishop (Lk. 14:12-14 )
Suy Niệm Bài Đọc Thứ Nhất Rom. 11:29-36; Thứ Hai 31 TN 
Ân Sủng của Thiên Chúa đã ban và kêu gọi thì ngài không hề thay đổi. Đây là một cái nhìn sâu sắc hơn vào lòng trí và trái tim của Thiên Chúa như được thể hiện trong những Ân Sủng của Ngài và trong ơn gọi của Ngài. Chúng ta được mời gọi để suy nghĩ về hình ảnh của chúng ta trong Thiên Chúa . Đối với nhiều người, có lẽ lờì nói của việc làm phản ánh thực tế : " Chúa đã ban cho, Chúa đã lấy đi ". Việc của Isaiah đã làm tiến một bước gần hơn với cái nhìn sâu sắc của thánh Phaolô khi ông bàn giao Jerusalem : "Trong một thời gian ngắn, Ta đã ruồng bỏ ngươi, nhưng vì lòng thương xót vô bờ, Ta sẽ đón ngươi về tái hợp. " (Isaia 54:7 ) . Đọc trong ánh sáng của Isaia là sự tự tin và an ủi , cái nhìn sâu sắc của Thánh Phaolô là một an ủi lớn lao cho chúng ta. 
Thánh Phaolô tiếp tục xem xét cách Thiên Chúa mời gọi là không thể thu hồi. Ông thực hiện điều này qua một sự phản ánh trên một thực tế mà rắc rối cho Giáo Hội sơ khai. Tại sao dân ngoại đáp ứng lời kêu gọi của Thiên Chúa và tin vào Chúa Giêsu trong khi người Do Thái khước từ đáp ứng với ngài? Thánh Phaolô nhìn thấy ơn gọi không thể huỷ bỏ của Thiên Chúa làm việc qua sự bất tuân của người Do Thái để mang lại cho họ lòng thương xót giống như bây giờ là những ngưới dân ngoại được hưởng . Jeremiah đã tổng kết tất cả những suy nghĩ này trong sự soi sáng và lời an ủi tuyệt vời: "Ta đã yêu ngươi bằng mối tình muôn thuở, nên Ta vẫn dành cho ngươi lòng xót thương.". (Gr 31:3).

No comments:

Post a Comment