Wednesday, October 7, 2020

Suy Niệm Tin Mừng Lễ Đức Mẹ Mân Côi. 7/10

 Suy Niệm Tin Mừng Lễ Đức Mẹ Mân Côi. 7/10 (LK 11:1-4

Hôm nay chúng ta mừng lễ Đức Mẹ Mân Côi, trước đây người ta thường gọi là ngày tưởng niệm Đức Mẹ Chiến thắng, Vì Đức Giáo Hoàng Piô V đã đạt cho mẹ để tạ ơn cho cuộc chiến thắng của các lực lượng Kitô giáo đã kết hợp chống lại các lực lượng hải quân Ottoman trong trận Lepanto, ở vùng tây Hy Lạp năm 1571, Nhờ sự chuyển cầu của Đức Mẹ Mân Côi. Việc tưởng niệm Đức Mẹ Mân côi hôm nay là một minh chứng cho sức mạnh của việc Đức Mẹ cầu bầu cho chúng ta và sức mạnh của những chuổi Kinh Mân Côi. Vì Kinh mân Côi được coi như là những lời cầu nguyện hữu hiệu và cần thiết trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.Qua bài Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy là Chúa Giêsu đã quan phòng và ban cho các môn đệ của Ngài sức mạnh tinh linh để họ đã có thể chu toàn nhiệm vụ của họ một cách thành công . Thật vậy, ngay cả Sa-tan cũng bị ném ngã trước sức mạnh của thiên Chúa qua các việc của họ. Và đây cũng là một phần quan trọng cho việc bắt đầu sứ mệnh của Chúa Giêsu. Các môn đệ đã quá vui mừng vì những việc họ đã làm, nhưng Chúa Giêsu đã cảnh cáo họ rằng những quyền hạn và sức mạnh mà Chúa trao cho họ không quan trọng cho bằng là việc tên của họ đã được ghi trên Nước trời. Sức mạnh và những điều đã được tiết lộ mà Chúa ban cho họ không phải là phần thưởng cho sự thông minh của họ, hay thành tích là việc của họ. Nhưng họ đã được Chúa ban cho là vì sự cởi mở tâm hồn, lòng trí của họ và lòng ước muốn của họ để làm theo ý của Thiên Chúa. Có bao giờ chúng ta dừng lại ít phút mỗi ngày để suy ngẩm và cảm ơn Chúa vì tất cả những gì mà Ngài đã ban cho chúng ta trong này. Có bao giờ chúng ta biết cám ơn Ngài vì Ngài đã mời gọi chúng ta và giúp chúng ta được trở nên một phần trong Nước Trời của Ngài 

Reflection: The Memorial of Our Lady of the Rosary, 
The Memorial of Our Lady of the Rosary, formerly known as the Memorial of Our Lady of Victory, was instituted by Pope St. Pius V in thanksgiving for the victory of the combined Christian forces against the Ottoman navy at the Battle of Lepanto, off western Greece in 1571, attributed to the intercession of Our Lady of the Rosary. The Memorial is a testimony to the intercessory powers of our Mother and the power of the holy Rosary as prayer. 
As we hear the Gospel Message today, Jesus gave seventy-two of his dsciples a lot of spiritual power for their mission. Indeed, even Satan was thrown down, for the critical part of Jesus' mission had arrived. Some of them were overly impressed with themselves so Jesus warned them that these powers were nothing far more important was the fact that their names were written in heaven. 
The power that they were given and the things that were revealed to them were not rewards for cleverness, education, or achievement. They were given because of the openness of their hearts and minds and their desire to do the will of God. Jesus is our teacher and revealer and it is to him we turn for enlightenment and the gift of the spirit. We are too received the Baptism from Jesus, We are all capable of doing great things in the Lord. 
Do we ever stop to reflect and thank God for having invited us to be part of his kingdom? Can we see what a wonderful privilege is available to us, to receive the Spirit's revelation and to know God's touch on our hearts? 

Opening Prayer: 
Father, teach me to pray just as you taught your disciples. You do not seem to speak as we do—teach me to listen to your word. 

Encountering Christ: 

1. Lord, Teach Us to Pray: Deep down, every heart longs for prayer, which is different from longing to “say prayers.” This “prayer” that we all want is a deep connection with the Father. The disciples must have seen it in Christ. Luke 5:16 says that, as more and more crowds gathered around him, he would “withdraw to desert places to pray.” It must have been a common occurrence for Christ to go missing, only for the disciples to find him lost in prayer with the Father. Until they saw Christ praying, prayer for them was reciting the psalms out loud in the synagogue. Jesus seemed to actually speak to God, as we would in a personal relationship. Unable to contain their curiosity, they mustered up the courage one day after Christ finished praying to ask, “Lord, teach us to pray.” We can make the same request any time we struggle with prayer. 
2. When You Pray, Say: The disciples probably imagined that Jesus would teach them something revolutionary, or at least new. After all, no one had ever prayed like Christ. But what he said was really nothing new—in fact, it was rather simple. Christ taught them that God is our Father, that God is our dad. No matter what the qualities or failings of our human father are, there will always be a Father who loves us. That is why we can speak to him normally—speak our mind to him. If we need something, we should ask! If we’re worried about something, we should let God know! If we’re happy, God wants to share in it. When we feel awed by beauty or truth, we recognize the handiwork of the Father and praise him. We are sons and daughters of the King. 
3. Forgive Us Our Sins as We Forgive Others: When we pray the words of the Our Father slowly, thinking about what it says, we might pause when we reach this line. The actions of others can cause deep woundnesses, and we know from experience that we can truly forgive only by the grace of God. When we’re struggling to forgive another, one tried and true way to call down the much-needed grace of God is to reflect deeply on how much and how often God has forgiven us. Receiving mercy and showing mercy is a continuous cycle—one leads to the other. So if we have a hard time forgiving, let’s ask God to show us his mercy. 

Conversing with Christ: Jesus, thank you for your love. Make my heart more like yours. Help me forgive my neighbor, remembering that you never cease to forgive me. 
Resolution: Lord, today, by your grace, I will slowly and thoughtfully pray a decade of the rosary in honor of Our Lady, meditating especially on the Our Father. 

Suy Niệm Tin Mừng Suy Niệm Tin Mừng Lễ Đức Mẹ Mân Côi ( Luke 11:1-4) 
Thứ Tư tuần 27 Thường Niên 
Qua bài tin mừng hôm nay, có lẽ chúng ta có những thắc mắc là: Tại sao các môn đệ xin Chúa Giêsu dạy cho họ cách cầu nguyện? Có phải họ xin Chúa day họ cầu nguyện vì họ cũng giống như rất nhiều người như chúng ta, những người giống như thánh Phaolô và Thánh Phêrô và Thánh Barnaba. Chúng ta tha thiết cầu nguyện và hành động nhưng hai việc này có thể làm trong sư mâu thuẫn! 
Làm thế nà để chúng ta có thể biết và làm theo như thánh ý của Thiên Chúa? 
Một số người cho rằng lời cầu nguyện mà không bao giờ thất bại là lời cầu xin cho "Ý Cha được thể hiện" như những lời cầu xin của chúng ta, trong khi thực hiện những ước muốn của chúng ta là để được hiểu biết Thiên Chúa, chúng ta nên luôn luôn tin tưởng và đạt niềm tin của chúng ta trong ý muốn và kế hoạch của Thiên Chúa. Trong lời cầu nguyện của chúng ta, chúng ta phải lắng nghe Thiên Chúa, dành nhiều thời gian trong sự hiện diện của Thiên Chúa. Điều mà chúng ta cần phải cầu nguyện trước tiên là chúng ta cầu xin cho chúng ta biết thay đổi. Để lời cầu nguyện được thành sự thật, chúng ta phải mang theo trong mình, những nhu cầu của chúng ta, kẻ thù của chúng tôi và nỗi sợ hãi của chúng ta với Thiên Chúa và lắng nghe những gì Thiên Chúa muốn nơi chúng ta để Thiên Chúa có thể ban cho chúng ta những gì chúng ta thực sự cần thiết. 
"Lạy Cha ở trên trời, Chúa đã ban cho chúng con một tâm trí để nhận biết Chúa, một ý chí để phục vụ Chúa, và một trái tim để yêu Mến Chúa. Xin hãy cho chúng con hôm nay những ân sủng và sức mạnh để chấp nhận thánh ý Chúa và lấp đầy trái tim của chúng con với tình yêu của Chúa rằng tất cả những ý định và hành động của chúng con để có thể làm Chúa được hài lòng. Xin giúp chúng con có lòng thương và tha thứ cho những người thân cận, bạn bè láng giềng của chúng con như Chúa đã dành cho chúng con". 

REFLECTION 

Why did the disciples ask Jesus to teach them how to pray? Even if these men were not particularly pious, they would have at least a rudimentary knowledge of Jewish prayers. They must have been to the synagogue or perhaps the temple in Jerusalem a time or two. They had to be interested in God or knowing and associating with Jesus would not have held much of an attraction for them. Perhaps they ask because they are so much like us who are like Paul and Cephas and Barnabas. We earnestly pray and act but can be at odds! How can we know and do God’s will?
Some say that the prayer that never fails is: “Thy will be done.” Our prayers, while making our desires known to God, should always submit to God’s will and plan. In our prayer we must listen to God, spend time in God’s presence for just as we cannot be outside during daylight and be unaffected by the radiation of the sun, so we cannot be unaffected when we come into God’s presence. The first thing prayer always changes is us.
In order to really pray we must bring ourselves, our needs, our enemies and our fears to God and listen to what God wants from us so that God can give us what we truly need. 
May Your Kingdom come! 

REFLECTION 2019 
Do we pray with joy and confidence? When Jesus taught his disciples to pray, he gave them what we now call the Lord's prayer. This prayer from Jesus himself dares us to call God "Our Father" and boldly asks for all the things we need to live as his sons and daughters. We can worship, adore and approach God our Father with confidence and boldness because Jesus, his only begotten Son, has taught us about him and has opened heaven for us through his redemptive passion, death and resurrection. Jesus assures us that God answers all our prayers, though oftentimes not in the way and for what we may have asked for. When we ask for help, he responds with his mercy and grace. God is kind and forgiving and he expects us to treat and forgive others in a similar way. We can pray with confident faith because God is our Father who loves us as his children. God delights to give us what is good for us. His love and grace transform us "as our heavenly Father is perfect." 
Through and with his grace and help, we can love and serve one another as Jesus taught and showed us, with grace, mercy and loving kindness. Do we treat others as they deserve or as the Lord would, with grace and mercy? We pray to be forgiven in the manner that we forgive others" – do we really mean it? 
We pray: "Father in heaven, give me a mind to know you, a will to serve you and heart to love you. Give me the grace to do your holy will. Give me your grace and my daily bread. Help me to be kind and forgiving to others as you are to me. And keep me from evil. Amen." 

REFLECTION 
In today's Gospel we are given the great prayer of Jesus - the "Our Father." It is a prayer for all times and for every occasion. It embraces in its short and simple phrases every relation between us and our Heavenly Father. It is most simple of prayers and the most profound. If we live it, by putting each of its phrases into practice in daily life, then we would indeed be perfect as our heavenly Father dearly wishes us to be. The "Our Father" is the beginning and end of all prayers. An interesting thing to note about it is that everything is in the plural. Now even the "Our Father" can become a prayer that we say simply by memory, only with our lips but not from the heart. Real prayer is when we place ourselves in the presence of God. Then even our thoughts become prayers, so that words become superfluous. 
If our prayer is to be meaningful, then we should put ourselves in the climate of prayer. This climate is one of love and trust. We are praying to our heavenly Father who loves us and cares about us. He alone knows what is truly good for us. In a nutshell: we are invited to pray that we may do God's will rather than our own will. We should ask, seek and knock so that we may discover what God's will is for us, and then ask for the courage and the strength to do it. 

No comments:

Post a Comment