Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật thự 28 Thường Niên A
Đối với người Do Thái đám cưới là khoảng thời gian trọng đại được diễn ra trong niềm vui cho gia đình và lối xóm, vì thế đám cưới người Do thái ăn mừng, vui chơi trong ba ngày đến cả tuần lễ để mừng hạnh phúc cho vợ chồng mới. Chúa Giêsu thường dùng hình ảnh ưa thích này ví như cho thiên đàng, cho vương quốc của ngài. Điều này chỉ mô tả những gì Ngài mong muốn được chia sẻ với chúng ta và Ngài hứa sẽ ban cho chúng ta nước Trời nếu như chúng ta biết sống và làm theo ý Chúa:
Niềm vui đang mong chờ chúng ta sẽ vượt xa hơn bất cứ những nỗi đau khổ nào mà chúng ta có thể mang trong cuộc đời này. Niềm hy vọng vào sự Phục sinh và sự sống với Chúa đến muôn đời sẽ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc tràn ngập trong chúng ta. Đức tin và hy vọng vào thiên đàng ảnh hưởng thế nào đến việc chúng ta làm chứng để sống như một Kitô Giáo trong niềm vui tràn đầy trước những thử thách trong thế giới sa đọa này?
Qua Tin Mừng, chúng ta thấy ba lần, nhà vua phái người nhà của mình đi mời tất cả những người muốn ến dự tiệc cưới. Chúng ta thấy rằng nhiều người đã ngu ngốc và tự co mình trong ích kỷ riêng, bận tâm đến những nhu cầu mưu sinh trần tục của họ. Cuội đời của họ bị gắn liền với những công việc, hạnh phúc và lợi nhuận riêng của họ mà đã từ chối một cơ hội cho một cuộc vui, hạnh phúc lâu dài và cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều. Đây là một bí ẩn và kịch tính về quyền tự do của con người chúng ta.
Chúng ta bỏ qua việc thừa nhận rằng chúng ta mắc nợ lòng tốt của Thiên Chúa như là nguyên nhân và mục đích của chúng ta. Trong cuộc sống của chúng ta, tính tự lập, mất tập trung và bận rộn có thể khiến chúng ta coi những kế hoạch của Thiên Chúa là sự gián đoạn, hay phá rối cho cuộc sống của chính mình và chúng ta quên rằng tất cả những gì chúng ta có sẽ không có ý nghĩa gì chúng ta nếu không chú tâm và tập trung vào Thiên Chúa. Khả năng chúng ta có thể từ chối lời mời gọi của Thiên Chúa sẽ thúc đẩy, xúi dục chúng ta liên tục quan tâm đến đời sống ân sủng của mình trong tình bạn với Đức Kitô và chia sẻ lời mời tham dự vào tiệc cưới với những người khác.
Thiên Chúa không bao giờ thiếu kém lòngrộng lượng. Thật là một niềm an ủi biết bao cho chúng ta khi biết được lòng rộng lượng của Thiên Chúa không phụ thuộc vào những gì chúng ta xứng đáng được hưởng mà phụ thuộc vào lòng quảng đại, thương xót của Chúa và mong muốn chúng ta được hạnh phúc. Không một ai được mời đến dự tiệc cưới vì công trạng hay địa vị của họ, mà là sáng kiến và sự độ lượng của nhà vua.
Chính Chúa Kitô là bữa tiệc của sự sống thần linh và ân sủng dồi dào cho nhân loại. Chúng ta không xứng đáng được tiếp nhận Ngài “Lạy Chúa, con không xứng đáng”, Mat 8: 8). Chúa luôn khao khát được chia sẻ niềm vui trong sự hiện hữu của Ngài với chúng ta trong sự quảng đại vô bờ bến. Việc đầu tiên của chúng ta phải làm để đáp lại sự quảng đại và yêu thương của Thiên Chúa là chấp nhận những món quà và ân sủng của Ngài. Chúng ta hãy mau mắn nắm lấy cơ hội để nhận được ân sủng Chúa ban qua việc thường xuyên lãnh nhận Bí tích Thánh Thể, thường xuyên xưng tội, và rộng mở lòng mình với ý muốn của Chúa.
Lạy Chúa, hôm nay, nhờ ơn Chúa, chúng con sẽ dành một chút thời gian để suy ngẫm và nuôi dưỡng lòng khao khát thiên đàng của chúng con. Với niềm hy vọng vào Sự Phục Sinh, chúng con sẽ tìm cách làm chứng cho Tin Mừng qua việc sống với niềm vui của Người Kitô Giáo khi phải đối phó với bất kỳ thử thách nào trong thế giới hôm nay.
Reflection Sunday 28th Ordinary Time A
Wedding feasts are a time for great joy, celebration, and happiness. Jesus often used this favored image for heaven; for his kingdom. It describes what he longs to share and promises to us if we follow the way of faithful obedience to his will. The joy that awaits us will far exceed and outlast any suffering we may carry in this life. Hope in the Resurrection and life with God for all eternity should fill us with overwhelming joy and happiness. How does my faith and hope for heaven influence my witness to living as a joy-filled Christian before the challenges in this fallen world?
Three times, the king dispatched servants to extend his invitation far and wide to anyone interested. We see that many were foolish and self-absorbed, preoccupied with their worldly pursuits. Attached to good things (work, well-being, and profitability), they sadly rejected the opportunity for something far better. Here lies the mystery and drama of our human freedom. We overlook admitting how indebted we are to God’s goodness as the cause and purpose of our very being. In our own lives, self-reliance, distraction, and busyness can lead us to consider God’s plans an interruption to our own, and forget that ours have no meaning if not centered and focused in his. The possibility that we could reject God’s invitation should motivate us to continually care for our life of grace in friendship with Christ and share with others an invitation to the feast.
God is never outdone in generosity. How consoling to know his generosity is not dependent upon what we deserve but rather on his abundant goodness, love, and desire for our happiness. No one who had been invited to the feast was there because of merit or status, but purely by decree of the king’s initiative. Christ himself is the banquet of divine life and abundant grace. We don’t deserve to receive him (“Lord, I am not worthy,” Matthew 8:8). It is his longing to share the joy of his existence with us that overflows in bountiful generosity. Our first duty in response to God’s loving generosity is to accept his gift of grace. Let us run forward, embracing the opportunity to receive grace through the regular reception of the Eucharist, frequent confession, and openness to his will.
Lord, today, by your grace, I will spend a moment contemplating and fostering my longing for heaven. With hope in the Resurrection, I will seek to give witness to living with Christian joy in responding to any challenge today.
Opening Prayer:
Niềm vui đang mong chờ chúng ta sẽ vượt xa hơn bất cứ những nỗi đau khổ nào mà chúng ta có thể mang trong cuộc đời này. Niềm hy vọng vào sự Phục sinh và sự sống với Chúa đến muôn đời sẽ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc tràn ngập trong chúng ta. Đức tin và hy vọng vào thiên đàng ảnh hưởng thế nào đến việc chúng ta làm chứng để sống như một Kitô Giáo trong niềm vui tràn đầy trước những thử thách trong thế giới sa đọa này?
Qua Tin Mừng, chúng ta thấy ba lần, nhà vua phái người nhà của mình đi mời tất cả những người muốn ến dự tiệc cưới. Chúng ta thấy rằng nhiều người đã ngu ngốc và tự co mình trong ích kỷ riêng, bận tâm đến những nhu cầu mưu sinh trần tục của họ. Cuội đời của họ bị gắn liền với những công việc, hạnh phúc và lợi nhuận riêng của họ mà đã từ chối một cơ hội cho một cuộc vui, hạnh phúc lâu dài và cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều. Đây là một bí ẩn và kịch tính về quyền tự do của con người chúng ta.
Chúng ta bỏ qua việc thừa nhận rằng chúng ta mắc nợ lòng tốt của Thiên Chúa như là nguyên nhân và mục đích của chúng ta. Trong cuộc sống của chúng ta, tính tự lập, mất tập trung và bận rộn có thể khiến chúng ta coi những kế hoạch của Thiên Chúa là sự gián đoạn, hay phá rối cho cuộc sống của chính mình và chúng ta quên rằng tất cả những gì chúng ta có sẽ không có ý nghĩa gì chúng ta nếu không chú tâm và tập trung vào Thiên Chúa. Khả năng chúng ta có thể từ chối lời mời gọi của Thiên Chúa sẽ thúc đẩy, xúi dục chúng ta liên tục quan tâm đến đời sống ân sủng của mình trong tình bạn với Đức Kitô và chia sẻ lời mời tham dự vào tiệc cưới với những người khác.
Thiên Chúa không bao giờ thiếu kém lòngrộng lượng. Thật là một niềm an ủi biết bao cho chúng ta khi biết được lòng rộng lượng của Thiên Chúa không phụ thuộc vào những gì chúng ta xứng đáng được hưởng mà phụ thuộc vào lòng quảng đại, thương xót của Chúa và mong muốn chúng ta được hạnh phúc. Không một ai được mời đến dự tiệc cưới vì công trạng hay địa vị của họ, mà là sáng kiến và sự độ lượng của nhà vua.
Chính Chúa Kitô là bữa tiệc của sự sống thần linh và ân sủng dồi dào cho nhân loại. Chúng ta không xứng đáng được tiếp nhận Ngài “Lạy Chúa, con không xứng đáng”, Mat 8: 8). Chúa luôn khao khát được chia sẻ niềm vui trong sự hiện hữu của Ngài với chúng ta trong sự quảng đại vô bờ bến. Việc đầu tiên của chúng ta phải làm để đáp lại sự quảng đại và yêu thương của Thiên Chúa là chấp nhận những món quà và ân sủng của Ngài. Chúng ta hãy mau mắn nắm lấy cơ hội để nhận được ân sủng Chúa ban qua việc thường xuyên lãnh nhận Bí tích Thánh Thể, thường xuyên xưng tội, và rộng mở lòng mình với ý muốn của Chúa.
Lạy Chúa, hôm nay, nhờ ơn Chúa, chúng con sẽ dành một chút thời gian để suy ngẫm và nuôi dưỡng lòng khao khát thiên đàng của chúng con. Với niềm hy vọng vào Sự Phục Sinh, chúng con sẽ tìm cách làm chứng cho Tin Mừng qua việc sống với niềm vui của Người Kitô Giáo khi phải đối phó với bất kỳ thử thách nào trong thế giới hôm nay.
Reflection Sunday 28th Ordinary Time A
Wedding feasts are a time for great joy, celebration, and happiness. Jesus often used this favored image for heaven; for his kingdom. It describes what he longs to share and promises to us if we follow the way of faithful obedience to his will. The joy that awaits us will far exceed and outlast any suffering we may carry in this life. Hope in the Resurrection and life with God for all eternity should fill us with overwhelming joy and happiness. How does my faith and hope for heaven influence my witness to living as a joy-filled Christian before the challenges in this fallen world?
Three times, the king dispatched servants to extend his invitation far and wide to anyone interested. We see that many were foolish and self-absorbed, preoccupied with their worldly pursuits. Attached to good things (work, well-being, and profitability), they sadly rejected the opportunity for something far better. Here lies the mystery and drama of our human freedom. We overlook admitting how indebted we are to God’s goodness as the cause and purpose of our very being. In our own lives, self-reliance, distraction, and busyness can lead us to consider God’s plans an interruption to our own, and forget that ours have no meaning if not centered and focused in his. The possibility that we could reject God’s invitation should motivate us to continually care for our life of grace in friendship with Christ and share with others an invitation to the feast.
God is never outdone in generosity. How consoling to know his generosity is not dependent upon what we deserve but rather on his abundant goodness, love, and desire for our happiness. No one who had been invited to the feast was there because of merit or status, but purely by decree of the king’s initiative. Christ himself is the banquet of divine life and abundant grace. We don’t deserve to receive him (“Lord, I am not worthy,” Matthew 8:8). It is his longing to share the joy of his existence with us that overflows in bountiful generosity. Our first duty in response to God’s loving generosity is to accept his gift of grace. Let us run forward, embracing the opportunity to receive grace through the regular reception of the Eucharist, frequent confession, and openness to his will.
Lord, today, by your grace, I will spend a moment contemplating and fostering my longing for heaven. With hope in the Resurrection, I will seek to give witness to living with Christian joy in responding to any challenge today.
Opening Prayer:
Lord, today I come to you with deep hope and desire to know you and recognize your grace at work in my life. I know that my life here on earth is a short journey moving closer to the eternal wedding feast in the Father’s house. Help me to persevere through any difficulty or challenge I encounter on my journey with you this day. How I need your help, your guidance, and your protection. Increase my faith in your presence and your goodness toward me, granting all I need as your chosen and beloved child.
Encountering Christ:
1. Accepting the Gift: God is never outdone in generosity. How consoling to know his generosity is not dependent upon what we deserve but rather on his abundant goodness, love, and desire for our happiness. No one who had been invited to the feast was there because of merit or status, but purely by decree of the king’s initiative. Christ himself is the banquet of divine life and abundant grace. We don’t deserve to receive him (“Lord, I am not worthy,” Matthew 8:8). It is his longing to share the joy of his existence with us that overflows in bountiful generosity. Our first duty in response to God’s loving generosity is to accept his gift of grace. Let us run forward, embracing the opportunity to receive grace through the regular reception of the Eucharist, frequent confession, and openness to his will.
2. Called and Chosen: Three times, the king dispatched servants to extend his invitation far and wide to anyone interested. We see that many were foolish and self-absorbed, preoccupied with their worldly pursuits. Attached to good things (work, well-being, and profitability), they sadly rejected the opportunity for something far better. Here lies the mystery and drama of our human freedom. We overlook admitting how indebted we are to God’s goodness as the cause and purpose of our very being. In our own lives, self-reliance, distraction, and busyness can lead us to consider God’s plans an interruption to our own, and forget that ours have no meaning if not centered and focused in his. The possibility that we could reject God’s invitation should motivate us to continually care for our life of grace in friendship with Christ and share with others an invitation to the feast.
3. Christian Joy: Wedding feasts are a time for great joy, celebration, and happiness. Jesus often used this favored image for heaven—for his kingdom. It describes what he longs to share and promises to us if we follow the way of faithful obedience to his will. The joy that awaits us will far exceed and outlast any suffering we may carry in this life. Hope in the Resurrection and life with God for all eternity should fill us with overwhelming joy and happiness. How does my faith and hope for heaven influence my witness to living as a joy-filled Christian before the challenges in this fallen world?
Conversing with Christ: My Lord, you want to offer me every good gift and grace I need to draw closer to you as the source of my happiness. You offer your intimate friendship to every single person. Your goodness, love, and mercy are for everyone, including me. Please forgive me for the moments I have rejected you out of foolishness over my own concerns. You know how hard it is for me to overcome attachments to seeking security in my achievements, in how others perceive me, and in worldly comforts. Help me to respond freely to seeking your grace and expressing my gratitude with a generous and joy-filled heart each day.
Resolution: Lord, today, by your grace, I will spend a moment contemplating and fostering my longing for heaven. With hope in the Resurrection, I will seek to give witness to living with Christian joy in responding to any challenge today.
Encountering Christ:
1. Accepting the Gift: God is never outdone in generosity. How consoling to know his generosity is not dependent upon what we deserve but rather on his abundant goodness, love, and desire for our happiness. No one who had been invited to the feast was there because of merit or status, but purely by decree of the king’s initiative. Christ himself is the banquet of divine life and abundant grace. We don’t deserve to receive him (“Lord, I am not worthy,” Matthew 8:8). It is his longing to share the joy of his existence with us that overflows in bountiful generosity. Our first duty in response to God’s loving generosity is to accept his gift of grace. Let us run forward, embracing the opportunity to receive grace through the regular reception of the Eucharist, frequent confession, and openness to his will.
2. Called and Chosen: Three times, the king dispatched servants to extend his invitation far and wide to anyone interested. We see that many were foolish and self-absorbed, preoccupied with their worldly pursuits. Attached to good things (work, well-being, and profitability), they sadly rejected the opportunity for something far better. Here lies the mystery and drama of our human freedom. We overlook admitting how indebted we are to God’s goodness as the cause and purpose of our very being. In our own lives, self-reliance, distraction, and busyness can lead us to consider God’s plans an interruption to our own, and forget that ours have no meaning if not centered and focused in his. The possibility that we could reject God’s invitation should motivate us to continually care for our life of grace in friendship with Christ and share with others an invitation to the feast.
3. Christian Joy: Wedding feasts are a time for great joy, celebration, and happiness. Jesus often used this favored image for heaven—for his kingdom. It describes what he longs to share and promises to us if we follow the way of faithful obedience to his will. The joy that awaits us will far exceed and outlast any suffering we may carry in this life. Hope in the Resurrection and life with God for all eternity should fill us with overwhelming joy and happiness. How does my faith and hope for heaven influence my witness to living as a joy-filled Christian before the challenges in this fallen world?
Conversing with Christ: My Lord, you want to offer me every good gift and grace I need to draw closer to you as the source of my happiness. You offer your intimate friendship to every single person. Your goodness, love, and mercy are for everyone, including me. Please forgive me for the moments I have rejected you out of foolishness over my own concerns. You know how hard it is for me to overcome attachments to seeking security in my achievements, in how others perceive me, and in worldly comforts. Help me to respond freely to seeking your grace and expressing my gratitude with a generous and joy-filled heart each day.
Resolution: Lord, today, by your grace, I will spend a moment contemplating and fostering my longing for heaven. With hope in the Resurrection, I will seek to give witness to living with Christian joy in responding to any challenge today.
No comments:
Post a Comment