Suy
Niệm Tin Mừng Thứ Năm Tuần thứ Nhật Mùa Chay (Matthew 7:7-12)
Hôm nay, Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta về sức mạnh và sự cần thiết của việc cầu nguyện. Chúng ta không thể hiểu
được cuộc sống Kitô hữu, nếu như chúng ta không có sự quan hệ với Thiên Chúa, và trong những mối quan hệ
này, lời cầu nguyện phải là trọng tâm cuộc sống của chúng ta. Trong khi chúng ta đang
sống trong thế giới hôm nay, chúng ta thấy mình như trên con đường hành hương, nhưng
lời cầu nguyện sẽ giúp cho chúng ta được gần gũi với Thiên
Chúa hơn, mở
rộng
cánh cửa tình yêu bao la của Ngài và hướng chúng ta về nước Trời. Đây là lý
do tại sao, đời sống Kitô hữu của
chúng ta là những nhu cầu đòi hỏi và tìm kiếm thường xuyên; Chúa
Giêsu nói với các môn đệ.là:”Hãy xin thì
sẽ nhận được, hãy tìm thì sẽ
thấy, cứ gõ thì cửa sẽ mở» (Mt 07:07),
Đồng thời, với
lời cầu nguyện sẽ biến dần trái tim chai
đá của chúng ta thành một trái tim biết yêu thương: “Vậy
nếu các ngươi tuy là ác, mà còn biết lấy của lành mà làm quà cho con, thì huống
hồ là Cha các ngươi, Ðấng ngự trên trời, sẽ ban của lành cho những ai xin
Người!”(Mt 7:11).
Lời
cầu nguyện tốt nhất của chúng ta đã được tóm tắt và có thể dùng thường xuyên đó là Kinh Lạy Cha mà
Cha Giêsu đã dậy: “Nước Cha trị đến, Ý
Cha thành sự, dưới đất cũng như trên trời.” (x. Mt 6:10). Do đó, Chúng
ta không thể xin bất cứ điều
trong kinh Lạy Cha, nhưng có thể xin những gì mà thực sự là vì lợi ích
của chúng ta. Nếu không ai muốn làm
tổn thương chính mình, chúng ta
không nên lám điều gì phật lòng người khác,
Đôi khi, chúng ta không nhận ra mối quan tâm của Thiên Chúa
đối với chúng ta, bởi
vì chúng ta thấy những lời cầu nguyện của chúng ta dường như chưa được đáp lại, hoặc chúng ta có lúc cảm thấy rằng Thiên Chúa
đã không yêu
thương chúng ta, và không ban cho chúng ta những gì mà chúng ta xin. Trong khoảnh khắc như vậy, chúng ta hãy nên nhớ lời khuyên này từ thánh Jerome: “Chắc chắn Thiên Chúa sẽ ban cho những
ai đã xin. Những người tìm sẽ được thấy, và những ai đã gõ thì
cửa sẽ mở ra: Như vậy chúng ta thấy rõ rằng: những ai là người đã xin không nhận được, Tìm mà không
thấy, những ai đã gõ mà cửa không được mở ra, vì họ là những người không biết xin,
không biết kiếm tìm và cũng không biết gõ như thế nào để cửa được
mở. Do dó, . Chúng ta cầu xin
Chúa trước hết là cho chúng ta một tâm hồn biết siêng năng cầu
nguyện và biết yêu thương giống như của Chúa
Giêsu Kitô.
Comment:
For everyone who asks, receives; whoever
seeks, finds
Today, Jesus reminds us of the need and power of prayer.
We cannot understand our Christian life without being related to God, and in
this relation, prayer takes a central place. While we live in this world, we
Christians find ourselves on a pilgrimage road, but our prayer gets us closer
to God, opens up the door of his immense love and brings forward the Heaven
delights. This is why, our Christian life is a constant request and search:
«Ask and you will receive; seek and you will find; knock and the door will be
opened» (Mt 7:7), says Jesus to his disciples.
At the same time, the prayer gradually turns a stone
heart into a flesh heart: «As bad as you are, you know how to give good things
to your children. How much more, then, will your Father in heaven give good
things to those who ask him!» (Mt 7:11). The best summary we can ask God can be
found in Our Lord's Prayer: «Your kingdom come and your will be done, on earth
as in heaven» (cf. Mt 6:10). We, therefore, cannot ask just anything in our
prayers, but something which is really for our own good. If nobody wants to
hurt himself, we should not want any damage for others, either.
We, sometimes, fail to see God's concern for us, for we
find our prayers seemingly unanswered or may even feel God does not love us. In
such moments, it will do us good to remember this advice from Saint Jerome: «It
is certain God gives to he, who asks, that he, who seeks, finds, and that he,
who knocks, will be opened: It is clearly seen that he, who has not received,
who has not found, who has not been opened, is just because he did not know how
to ask, how to seek nor how to knock at the door». Let us, therefore, ask God,
in the first place, to give us a loving heart just like that of Jesus Christ.
REFLECTION February 22, 2018 Feast of the Chair of
Saint Peter, Apostle
Today's Feast of the Chair of St.
Peter, Apostle, emphasizes for all the primacy of the See of Peter in the
Church.
In the first reading Peter in Rome,
probably two years before his martyrdom, urges the leaders of the Church to be
generous shepherds of their flock.
In
the Gospel reading, Jesus invited his disciples to reflect on his own
personality and identity. It is also for us to ask the same question:
“Who is Jesus to me?”
The
confession of Peter, revealed to him by the heavenly Father (v. 17) was much
appreciated by Jesus. Peter was ‘blessed and happy’ (vs 17-19).
Jesus
then said to him: “You are Peter and on this ‘rock’ I will build my Church.”
(v.18)
The term ‘rock’ is Peter himself. In
the Old Testament, Abraham was called ‘rock’ (Is 51:1-2) and it was upon him
that the nation was founded. Here Peter had become the new Abraham and became
the father of all who embrace Jesus as the Lord and Savior.
“I will build my Church” signifies the
new community Jesus was going to build on Peter.
With the gift of ‘keys’ mean to
bestow authority as in Old Testament, Peter became the steward of the Kingdom
of heaven upon earth. Similarly, Peter was given the authority on the opening
of heaven and forgiveness of sins.
Finally this text also refers to the
appointment of Peter as Jesus successor which is to be understood in the
context of his passion prediction.
Jesus was aware of the forthcoming
death and laid the foundation of the community on Peter who was to be the
shepherd to the sheep and lambs; all the faithful in today’s context.
The Church was founded on the faith
and love of St. Peter and the apostles and continues on the faith and love of
the Church leaders and members today.
Let’s
constantly pray for our Pope, the present day Peter. Let us also listen to him
because he is the Vicar of Christ. By listening and obeying him, we also obey
Christ.
Let the
conviction we have become a way of life so that we can give witness to HIM
before all men.
No comments:
Post a Comment