Ngay sau khi Chúa Giêsu bắt đầu công khai cuộc
đời rao giảng của Người, chúng ta biết rằng Thánh Gioan Tẩy Giả vẫn còn làm phép rửa tại sông Jordan. Và Chúa Giêsu
cũng đã rửa tội cho dân chúng
ở đấy, (mặc dù phép rửa này chưa có khả năng được coi là là một bí tích Rửa Tội trong ý nghĩa là một
bí tích đầy đủ như đã được thực hành sau lễ Hiện Xuống). Tuy nhiên, chúng
ta nhận thấy quá rõ
ràng là một số môn đệ hay những người theo Thánh Gioan
đã không quá hài lòng về những gì đã xảy ra.
Họ
nói chuyện về Đức Giêsu, họ coi Ngài như là một người lạ, họ phàn nàn rằng
"người trước đây đã ở với Thầy bên
kia sông Giođan và được Thầy làm chứng cho, bây giờ ông ấy cũng đang làm phép
rửa, và thiên hạ đều đến với ông ấy" Chúng ta có thể phát hiện ở đây là một hiện
tượng ghen
tuông? Nhưng Thánh
Gioan sẽ không hề có tư tưởng như thế. Ông được trao cho một vai trò và ông biết những gì ông phải làm: "Chẳng ai có thể nhận được gì mà
không do Trời ban". Ông Gioan nhận ra được
vai vế bề trên của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu là vị hôn
phu và Gioan chỉ là người bạn duy nhất của chú rể. Và, như một người bạn của
ông, ông rất vui mừng khi nghe giọng nói của chú
rể. Như ông đã nói với cá môn đệ của mình về Chúa Giêsu “ Người phải nổi bật lên, còn Thầy
phải lu mờ đi.”
Qua câu nói này, chúng ta có rất nhiều điều để suy tư. Đã bao nhiêu lần chúng ta bị xúc động, tức tối về sự ghen tị, ghen ghét hay oán giận vì những người khác dường như đã chiếm lấy được những ánh đèn trên sân khấu của chúng ta haylà đã đến lúc để chúng ta phải chịu nhường bước sang một bên và để cho người khác qua mặt? Xin Chúa giúp chúng ta biết khiêm tốn để cho chúng tôi biết được rõ cái vai trò của mình và chấp nhận một cách vui vẻ khi thời gian để cho những người khác tiếp nhận vai trò mà mình muốn. Thà mất một sự tôn trọng, nhưng chúng ta đạt được nhiều hơn khi chúng ta làm như vậy một cách tế nhị, vui vẻ.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con hiểu rằng sự vĩ đại thực sự không bao gồm trong chức vụ, cấp bậc của chúng con nhưng trong cách đặt mình và tài năng của mình trong quyền sử dụng của người khác.
Qua câu nói này, chúng ta có rất nhiều điều để suy tư. Đã bao nhiêu lần chúng ta bị xúc động, tức tối về sự ghen tị, ghen ghét hay oán giận vì những người khác dường như đã chiếm lấy được những ánh đèn trên sân khấu của chúng ta haylà đã đến lúc để chúng ta phải chịu nhường bước sang một bên và để cho người khác qua mặt? Xin Chúa giúp chúng ta biết khiêm tốn để cho chúng tôi biết được rõ cái vai trò của mình và chấp nhận một cách vui vẻ khi thời gian để cho những người khác tiếp nhận vai trò mà mình muốn. Thà mất một sự tôn trọng, nhưng chúng ta đạt được nhiều hơn khi chúng ta làm như vậy một cách tế nhị, vui vẻ.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con hiểu rằng sự vĩ đại thực sự không bao gồm trong chức vụ, cấp bậc của chúng con nhưng trong cách đặt mình và tài năng của mình trong quyền sử dụng của người khác.
Reflection: (SG)
Even after Jesus
began His public life we are told that John the Baptist was still baptizing in
the River Jordan. And Jesus also was baptizing, though it is likely that it was
not baptism in the full sacramental sense as was practiced after Pentecost.
However, it is clear that some of John’s disciples were not too happy about
what was happening.
Speaking of Jesus as if He was a
stranger, they complain that “the man who was with you …, the man to whom you
bore witness, is baptizing now; and everyone is going to him.” Do we detect here a note of jealousy? But
John will have none of it. He was given a role and he knows what it is: “A man
can lay claim only to what is given him from heaven (i.e. by God).” He
recognizes the superior status of Jesus. Jesus is the bridegroom and John is
only the bridegroom’s friend. And, as His friend, he is delighted to hear the
bridegroom’s voice. Jesus “must grow greater, I must grow smaller”, he says.
There is much for us to reflect on
here. How many times have we been touched with envy, jealousy or resentment
because other people seem to get all the limelight or the time has come for us
to step aside and let others take over? Let us know our role and accept
cheerfully when it is time for others to take over. Far from losing respect, we
gain even more when we do so gracefully.
Lord, help us to understand that
real greatness consists not in our rank but in putting ourselves and our
talents at the disposal of others.
No comments:
Post a Comment