Sunday, August 20, 2023

Bài Giảng Chúa Nhật Thứ 19 Thường Niên Năm A

Bài Giảng Chúa Nhật Thứ 19 Thường Niên Năm A
Ba bài đọc hôm nay có chung một mẫu số. Trong Bài Đọc Thứ Nhất Sách Các Vua quyển Thứ Nhất, chúng ta đã nghe nói rằng tiên tri Êlia đã đến trốn trong một cái hang ở Horeb, núi của Thiên Chúa, ông đã ở lại đó trong 40 ngày. [1 Các Vua 19:9, 11-13] Tại sao Ê-li a lại phải trốn trong hang này? Ông phải đến trốn ở đó vì Giê-sa-bên, vợ của vua A-háp, đã cử sứ giả đến báo cho ông biết là bà đang tìm kiếm và giết ông.
Trong Bài Đọc Thứ Hai, [Rm. 9:1-5] chúng ta đã nghe Thánh Phao-lô đã buồn rầu như thế nào trước sự vô tín và khước từ Thiên Chúa của dân Ysrael. Vì thể hiện tình yêu bao lao mà ông dành cho dân tộc Do thái của mình, Thánh Phaolô sẵn sàng chịu số phận tồi tệ nhất có thể, bị cắt đứt khỏi Chúa Giêsu Kitô, nếu điều đó có thể cứu được những người ngài yêu thương.
Trong Tin Mừng, chúng ta nghe nói khi Thánh Phêrô bắt đầu đi trên mặt nước tiến về phía Chúa Giêsu, ông trở nên sợ hãi và bắt đầu chìm xuống. Do đó, ông đã kêu cầu Chúa Giêsu: “Lạy Chúa, xin cứu con với!” [Mt. 14:30] Đây là mẫu số chung! "Lạy Chúa, xin cứu con với!" Vì vậy, Tiên tri Ê-lia, lo sợ cho tính mạng của mình, ông đã kêu cầu Chúa cứu ông. Dân Israel, tuy cũng muốn được cứu độ, nhưng lại chối bỏ Chúa Giêsu, Đấng Trung Gian duy nhất giữa Thiên Chúa và con người. Và Phêrô, lo sợ cho tính mạng của mình trong một giây phút yếu đuối của con người, ông cũng kêu xin Chúa cứu ông. Tất cả họ đều kêu cầu Chúa cứu họ. Tổ tiên của chúng ta kêu cầu Chúa cứu họ. Ông bà của chúng ta kêu cầu Chúa cứu họ. Cha mẹ của chúng ta kêu cầu Chúa cứu họ. Và hầu hết chúng ta ai cũng kêu cầu Chúa cứu chúng ta. Trước thực tế là mọi người nhất định phải kêu cầu Chúa, câu hỏi đặt ra là: "Liệu Chúa có đáp lời kêu cầu của chúng ta không?"  
Vào khoảng giữa năm 2001, nhiều công ty Dot Com đã ngừng kinh doanh do thua lỗ trên sàn chứng khoán vì thế mà phải sa thải nhân viên … Một người bạn của tôi đã nhờ tôi cầu nguyện khẩn cấp. Tôi được biết rằng, g khi cả hai vợ chồng đều có việc làm lương to nên họ đã mua sắm mượn nợ chồng chất, bây giờ mất việc họ có nguy cơ mất nhà cửa, mất tất cả những gì họ đã làm bao nhiêu để có được. Họ cần một phép lạ một giải pháp nhanh chóng cho vấn đề vỡ nợ của họ. Họ không tin rằng lời cầu nguyện "Lạy Chúa, xin cứu con!" của họ sẽ có được một phép lạ. Và thế là họ tìm đến tôi để xin tôi cầu xin thay cho họ, hy vọng rằng Chúa sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của một người như tôi thay vì lời cầu nguyện của cá nhân họ và Chúa sẽ thương xót họ.
Tất cả chúng tôi đã cầu nguyện và Chúa đã đáp lại những lời cầu xin của họ. Chúa đã cứu họ, nhưng không phải theo cách mà họ muốn được cứu. Họ chỉ muốn Chúa ban lại cho họ những nhu cầu vật chất của họ, nhưng không, Chúa đã ban cho họ những nhu cầu thuộc linh của họ. Sau khi mất tất cả, nhà cửa, đất đai, xe cộ, sau khi bị bẽ mặt trước gia đình và bạn bè, sau khi bị phá sản cá nhân, sau khi chấm dứt thói tiêu xài phung phí, cuộc sống thượng lưu và tiệc tùng triền miên, họ đã đi thuê nhà. chỗ ở hợp lý, ổn định cuộc sống bình thường và cuối cùng đã tìm thấy Chúa Giêsu trong cuộc đời của họ.
Khi đã có tất cả, họ không cần đến Chúa Giêsu. Họ có cái "TÔI" tuyệt vời, cái "Lạy Chúa theo cách của tôi hoặc không có cách nào!" Họ không bao giờ cầu nguyện. Họ không có thời gian để thờ phượng Thiên Chúa. Họ không có thời giờ để lãnh nhận các Bí tích của sự sống đời đời. Họ có ba mục tiêu riêng của họ là: danh vọng, giàu có và xác thịt. Thật là một cuộc sống tốt đẹp! Ít nhất họ đã nghĩ như vậy, cho đến khi vương quốc trần gian của họ bị sụp đổ.
Chúa đã cứu họ! Chúa đã mở mắt cho họ. Họ từng bị mù, bây giờ họ có thể nhìn thấy. Chúa đã làm cho họ nhận ra rằng mặc dù họ được ban phước dư dật, nhưng họ không hề tỏ ra biết ơn Thiên Chúa vì những điều đó. Họ đang đi trên con đường rộng lớn của sự diệt vong chính mình.
Số phận của cặp vợ chồng như thế này không phải là hiếm. Nhiều người giàu có không có thời gian dành cho Chúa. Họ quá bận rộn với việc quản lý tài sản của mình. Ngày nay chúng ta có thường nghe cha mẹ phàn nàn rằng con cái họ đang sống theo cuộc sống buông thả theo xác thịt? Họ không còn sống thực hành đức tin của họ. Họ đang đi trên con đường rộng mở của cuộc đời, sống một cuộc đời tội lỗi, tiệc tùng, nghiện ngập, bỏ bê con cái, nhiều đứa cháu không còn được rửa tội, v.v.
Những gì chúng ta thấy hôm nay là thành quả của một xã hội thiếu đạo đức, một xã hội đặt công ăn việc làm lên trên gia đình, một xã hội im lặng trước những thứ vô đạo đức đang sinh sôi nảy nở xung quanh mình. Bây giờ, người ta đang kêu la, "Lạy Chúa, xin cứu con!" Chúng ta có thành thật tin rằng Chúa sẽ cứu một xã hội như vậy không? Đây có phải là lối sống mà Nước Thiên Chúa hướng đến không? Chắc chắn không! Để cứu thế hệ này, Chúa cần phải thánh hóa nó! Chúa phải hủy diệt xã hội này để xây dựng lại nó theo đường lối thánh thiện của Ngài!
Trong Spe-Salvi, Giáo hoàng Benedict 16 lập luận rằng, nếu không có niềm tin vào Chúa Giêsu, tất cả những gì chúng ta có thể nói về sự tồn tại của mình là chúng ta đến từ con số không và chúng ta sẽ trở về con số không sau khi chết. Điều này thật là vô vọng đó sao? Sự tuyệt vọng kiểu này có thể ảnh hưởng đến các quyết định mà chúng ta đưa ra ngày hôm nay. Mặt khác, nếu chúng ta tin vào sự phục sinh của Chúa Giêsu, chúng ta sống với một niềm tin hy vọng có cơ sở là cuộc sống của chúng ta không đến từ hư vô và trở về hư vô. Có một điều gì đó sau cuộc sống này, và niềm hy vọng này có thể có tác động tích cực đến những quyết định chúng ta đưa ra hôm nay, trong cách chúng ta giao tiếp và đối xử với người khác.
Vâng, cặp vợ chồng bạn của tôi đó đã mất tất cả, họ đã phải đau khổ một thời gian. Nhưng trong sự đau khổ của họ, họ đã tìm thấy sự sống trong Chúa Giếu Kitô. Sự đau khổ của nó là một phước lành trong ngụy trang! Đau khổ là phương tiện để được cứu rỗi!
Sau này, một khi hoạn nạn xảy đến với chúng ta, thay vì nói: “Lạy Chúa, xin cứu con!”, chúng ta nên cân nhắc nói với Chúa: “Lạy Chúa, Chúa muốn con học được gì từ thập giá Chúa đã trao cho chúng con?” Sau đó, một khi chúng ta đã học được bài học thuộc linh mà Thiên Chúa cho phép đặt ra trước mặt chúng ta, hiểu được tại sao ngón tay của Thiên Chúa đã chạm đến cuộc đời chúng ta, thì phiền não sẽ biến mất. Chúng ta đã được củng cố trong Đấng Cứu thế bởi quyền năng của Chúa Thánh Linh, khi đó chúng ta sẽ có thể tiếp tục tăng trưởng tâm linh của mình. Chúng ta sẽ sẵn sàng chào đón những biến cố, khó khăn tiếp theo để chúng ta tiếp theo học thêm những bài học mới hầu giúp tất cả chúng ta trở thành những vị thánh vĩ đại trên trái đất cũng như chúng ta sẽ được hưởng ơn phúc của Chúa trên Thiên Đàng.
 
19th Sunday in Ordinary Time - Year A
1 Kings 19:9.11-13; Romans 9:1-5; Matthew 14:22-33
Have you ever been experiencing the big waves in the middle of the ocean on a small boat?  My journey experiences from Vietnam to the Philippines was unforgettable. After we encountered the Chinese ship on the second night at the ocean, we had no more water in the boat. Then we encountered the storm and big waves on next day, the waves were higher than two- or three-story building. Our small fishing-boat was being tossed up and down by the waves for hours. We all were scared and afraid of being thrown out of the boat. We were helpless, the only thing we could do was praying, we called for God’s help.  We prayed the rosary to ask the Blessed Virgin Mary intercession to Her Son Jesus for us. However, at the end of the storm, we collected some of raining water for our water tank.
     Today's three readings share one common denominator. In the First Reading, we heard that Elijah had gone to hide in a cave at the mount of Horeb, where he stayed for 40 days. (1 Kings 19:9, 11-13)  Why was Elijah hiding in the cave? He was hiding there because he was afraid of Jezebel, the wife of Ahab, who wanted to kill him.
In the Second Reading, (Rom. 9:1-5) we heard how Saint Paul was saddened by Israel's unbelief and rejection of the Lord. Expressing the great love that he had for his own people, Saint Paul was willing to undergo the worst possible fate, being cut off from Jesus Christ, if such could possibly save those that he loved.
In the Gospel, we heard that when St. Peter started walking on the water towards Jesus, he became frightened and began to sink. Consequently, he called out to Jesus, "Lord, save me!" (Mt. 14:30)
This is the common denominator! "Lord, save me!"  So, Elijah, fearing for his life, he called upon the Lord to save him. The Israelites, while they too wanted to be saved, but they rejected Jesus and the only Mediator between God and man.  And Peter, fearing for his life during a moment of human weakness, he too called upon the Lord to save him. They all called upon the Lord to save them. Our ancestors called upon the Lord to save them. Our grandparents called upon the Lord to save them. Our parents called upon the Lord to save them.  And most of us will call upon the Lord to save us if we have not done so as of yet. In view of the fact that everybody is bound to call upon the Lord, the question is, "Will the Lord answer our call?"
In the middle of 2001, many Dot Com Companies went out of their business and many of their employees got laid off…During this time, a friend of mine asked for our urgent prayers. I was told that, He and his wife both used to be fully employed and made good money but they used their money unwisely and now are in severe debts. Now they risked losing their homes, everything they had worked for. They needed a miracle, a quick fix for their problem.  They did not believe that their prayer, "Lord, save me!" would obtain a miracle. So, they came to me to intercede on their behalf, hoping that the Lord would hear the prayer of a guy like me versus their personal prayer and that the Lord would have mercy on them.   We all prayed and the Lord answered their prayer intention.
The Lord saved them, but not the way that they wanted to be saved. They only wanted the Lord to provide for their physical needs. Instead, the Lord provided for their spiritual needs.
After losing everything, their house, their land, their vehicles, after having been humiliated before their family and friends, after having declared personal bankruptcy, after having put an end to their wasteful spending, their high class living and their endless partying, they rented reasonable apartment, settled down to a normal life and finally found the Lord Jesus in their lives. When they had everything, they did not need Jesus. We have seen many young people like that in our society today, they had the great "ME," the "My way Lord or no way!"
They never prayed. They did not have time to worship God. They never received the Sacraments of eternal life. They had three goals in their lives: fame, wealth and the flesh. What a good life! At least they thought so, until their worldly kingdom came grumbling down. The Lord saved them! He opened their eyes. Now they could see. The Lord made them realize that while they were abundantly blessed, they showed no appreciation whatsoever for it.  They were walking on the wide road of perdition. The fate of this couple is not uncommon. Many of the rich people have no time for God. They are too busy managing their wealth.
What we see today is the fruits of a society that lacks morals, a society that has placed employment and fame before the family life, a society that has remained silent to the immoralities that were breeding all around them. Now, the people are crying out, "Lord, save me!"  Do we honestly believe that the Lord will save such a society? Is this the kind of life that the Kingdom of God is all about?    Certainly not! To save this generation, the Lord must sanctify it! He must destroy this society in order to rebuild it in His holy ways!
In Spe-Salvi Pope Benedict 16 argued that, without a faith in Jesus, all we can say about our existence is that we come from nothing and we will go back to nothing after we die. How hopeless is that? This kind of hopelessness can have an impact on the decisions we make today. On the other hand, if we believe in the resurrection of Jesus, we live with a founded hope that our lives do not come from nothingness and return to nothingness. There is something after this life, and this hope can have a positive impact on the decisions we make today, in how we conduct ourselves and how we treat others.
Yes, my friend and his wife lost everything, they suffered for a while. But in their suffering, they found life in Jesus Christ. Their suffering was a blessing in disguise! Suffering was the means towards salvation! Next time, when an affliction crosses our path, rather than saying, "Lord, save me!", we should consider saying, "Lord, what do you want me to learn from the cross you have given us?" Then, once we have learned the spiritual lesson that the Heavenly Father allowed to be placed before us, having understood why the finger of God has touched our lives, the affliction should go away.  We have been strengthened in Jesus Christ by the power of the Holy Spirit, we will be then able to continue in our spiritual growth. We will be ready to welcome the next affliction in order to learn the next lesson so we may all become great saints on earth as we will be in Heaven.
 
Monday
Petition: Lord, help me to trust in you when I am making my decisions.
1. The Divine Name: As if being battered by the wind and waves weren’t enough to instill a feeling of doom and dread, in the midst of it all, the apostles saw a shadowy figure gliding along the water. They were scared! Who wouldn’t be? Jesus speaks directly to their fear. “Take heart; it is I,” – literally in early Greek translation, “I am.” This is biblical code language that evokes powerfully the presence of God. When Moses stood before the burning bush, at a loss as to how he, the tongue-tied fugitive from Egypt, was supposed to go back to the Pharaoh and convince that hardened soul to liberate the enslaved Hebrews, he felt he just could not do it. God’s answer to Moses’ hesitation and doubt was to tell Moses his name, “I AM.” God’s very name is presence, and that presence brings reassurance. We are not alone as we face life’s challenges.
2. Walking on Water: Peter’s gut reaction is to believe in Christ. “Lord, if it is you, command me to come to you on the water.” As he stands up on the boat, preparing for that daring leap, the other disciples are hunkered down, still holding on for dear life. Peter’s faith inspires us: At times we face crucial decisions and feel like we are about to jump out of a boat as well. The indecision we experience can seem rational. We don’t want to drown, after all. But Peter’s leap was not simply blind or foolhardy. He knew that by himself he was better off putting on a life jacket. But Christ was commanding him, “Come.” This story is not a recipe for rashness. It is a story of faith-filled obedience. When we know in our heart of hearts that Jesus has said “Come,” the leap that we take is a good decision because it is grounded in faith and trust.
3. A Helping Hand: Peter leaps, but he brings all his flaws with him as he lands on the solid water. The wind and the waves overwhelm his awareness of the miracle, and along with the doubt, he finds himself in the water. How beautiful that Peter’s very fall awakens his faith again. He does not attempt to rely on his swimming prowess to get back into the boat. He cries out, “Lord, save me.” Christ’s heart is filled with mercy. He immediately stretches out his hand to save his water-logged vicar. He is anxious for Peter—and us—to learn the lesson. “You of little faith, why did you doubt?” In other words, “Don’t take your eyes off of me! I will keep you afloat.”
Conversation with Christ: Lord Jesus, you called Peter to walk on water. As long as he believed in you and your power, he was fine, but his doubt got the upper hand. Strengthen my faith so that I can be obedient to you. Help me when the wind and the waves are fierce, and the inclination to doubt asserts itself. Help me to stay on top of the water!
Resolution: I will pray first and then make faith-filled decisions today. 

No comments:

Post a Comment