Monday, June 1, 2020

Suy Niệm bài đọc thứ Bẩy tuần thứ 9 Thường Niên


Suy Niệm bài đọc thứ Bẩy tuần thứ 9 Thường Niên
            Trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy một góa phụ đã dâng cúng tới những hai đồng xu nhỏ. Như chúng ta biết là một góa phụ thời Chúa Giêsu, là người rất cô đơn, và nghèo khổ và bần cùng nhất trong xã hội thời đó vì không có sự hỗ trợ xã hội và họ là những người không có một tương lai vững chắn. Không có ai chăm sóc cho các nhu cầu cần thiết của họ? Việc bà goá phụ bỏ hai đồng xu nhỏ vào thùng tiền trong đền thánh, nếu như bà ấy đã giữ lại một đồng xu đẻ mua một tí cơm cho mình, chắc chắn sẽ không ai trách bà ta. Tuy nhiên, trong cuộc sống đầy thiếu tốn và mong manh như thế, bà goá phụ này đã tự hy sinh và lựa chọn dâng cho Chúa tất cả những gì bà có, kể cả mạng sống của bà cho Thiên Chúa. ấy chính là người anh hùng trong câu chuyện này.
            Bà goá phụ trong bài Tin Mừng hôm nay chính là điềm tiên báo trước những gì Chúa Giêsu sẽ làm. Khi Chúa Giêsu bước vào thành Jerusalem, nơi mà Ngài sẽ dâng hiến tất cả những gì mà Ngài đang , là chính Ngài cho Thiên Chúa Cha cũng là con người chúng ta. Và kết quả sẽ là những ơn phước vô biên mà Chúa ban cho chúng ta, những phúc lành mà Chúa ban cho không thể đo lường được . Chúa Giêsu yêu thương mời gọi chúng ta hãy nên quảng đại trong tình thần cũng như vật chất,  nhưng Ngài không không bắt buộc chúng ta. Bằng cách nào mà Chúa Giêsu đã mời gọi chúng ta chúng ta nên quảng đại?
            Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết yêu thương như Ngài đã yêu chúng con, biết hy sinh và quảng đại như  Chúa đang làm ... để biết cho đi những gì chúng ta có, (tài chánh, thời gìờ) một cách rộng lượng và quảng đại mà không bao giờ biết do dự.

Reflection SG
As the story of Tobit comes to an end, we see that he and his family have suffered much in the past. Now, however, they have been blessed beyond their expectations. Tobit tells Tobias to recompense his travelling companion beyond the agreed upon price. In other words, he invites Tobias to be generous. In response to this generosity, the companion reveals that he is actually an angel — Raphael.
In today’s Gospel we see a widow offering two small coins. As a widow, she would have little social support and an uncertain future. Who will care for her needs? If she saved one coin for herself no one would blame her. Yet, in her vulnerability, she chooses to give everything she has to God. She is the hero of this story.
            The widow foreshadows what Jesus is about to do. He is entering Jerusalem where he will give everything he has  his very self — to the Father for our sake. The result is blessing beyond measure.  Jesus lovingly invites us to be generous but does not force this. In what way is Jesus inviting me to be generous?
Lord, help me to love as You love….to risk as You risk…to give generously of my resources, my time, myself.

REFLECTION
We live in a society in which values that are contrary to the Gospel message are canonized. The cornerstone is not Christ but economics. A person's value is measured more often than not in terms of his economic status.
Today's Gospel reading is heavy with irony. Here, the scribes, the self-appointed hope of Israel, parade about-Jesus' own words-in their robes, accepting marks of respect in public, front seats in the synagogues, and places of honor at banquets. They devour the savings of widows and recite long prayers for the sake of appearance.
In contrast is the humble, quiet faith of the poor widow. She is the authentic hope of Israel and represents everything Israel could have been. With a single gesture, dropping a few small coins in the poor box, this woman captures the heart of the message of the classic prophets, of the wisdom writings and of Jesus' teaching about the Law.
  Here in the middle of the highly politicized city of Jerusalem, the center of hostility to Jesus, comes this woman at the very end of Jesus' ministry, who stands for the best and the richest spirituality which the Old Testament and Jerusalem have to offer. Jesus says of her, "She gives from her want, all that she has to live on." It's her generosity that Jesus admires. We ourselves are called by Jesus not merely to make donations to the Church and to the poor. We're called to be generous people, unselfish people in all of our relations with others. God does not value us for our money, but for our generosity.

Scripture: Mark 12:13-17
"Lord Jesus, all that I have is yours. Take my life, my possessions, my time and all that I have and use them as you desire for your glory."
            Clothes are for warmth and protection, but the layers accumulate – layers of meaning!  Clothes are a language; they become an assertion of one’s self-image, one’s identity.  Clothes say, “This is who I am.”    Uniforms assert membership of a particular class: the army, the police, the clergy….
            The Scribes loved to “walk about in long robes and be greeted obsequiously in the market-place.”  A language is an agreement; there is no private language.  What use is a special hat if no one knows what it is saying?  One gets the feeling that people who depend on robes and uniforms and badges and insignia must be very unsure of themselves and are craving recognition from others.  The Scribes believed that their knowledge of the Law was the sum of all wisdom and the only knowledge worth having.  But that belief was insecure while there was even one person who disagreed.  How Jesus threatened their identity!  He challenged them and beat them in argument, though he had never been to rabbinical school.  He earned their unremitting hostility. 
            In today’s passage he pointed out a casualty of the Temple system: the poor.  A widow at that time was a very symbol of poverty and helplessness.  In that world, to lose one’s husband was to lose one’s identity.  This poor widow of no identity was being exploited by people who clung desperately to a false identity.  It’s the tragic story of the world. 

No comments:

Post a Comment