“Laxarơ, hãy ra đây!” Người chết đi ra, tay chân bị trói bằng dây vải, và đầu mặt được quấn trong một tấm vải. Vì vậy Chúa Giêsu bảo họ, “Hãy cởi trói cho anh ta và để anh ta đi.” JN 11:43–44
Cái chết của La-xa-rơ có
thể được coi là biểu tượng tượng trưng cho linh hồn đã chết vì tội lỗn nghiêm trọng.
Điều này cũng tương tự như việc người mắc bệnh phong cùi, hay bệnh tật về thể
chất và những thứ tương tự cũng là biểu tượng của tội lỗi. Vì lý do đó, mà phản
ứng đầu tiên của Chúa Giêsu là nhắc nhở và chỉ cho chúng ta cách biết phản ứng
với tội lỗi nghiêm trọng trong cuộc sống của mình.
Khi Chúa Giêsu chứng kiến với
cái chết của La-xa-rơ, “Chúa đã trở nên bối rối và vô cùng xúc động,” “Chúa Giêsu
đã khóc,” và Ngài cũng đã “bấn loạn” khi chứng kiến thân nhân than khóc đau buồn
và Ngài cũng đã “kêu lên lớn tiếng.”
Mặc dù chúng ta biết Chúa
Giêsu chính là Thiên Chúa, nhưng Ngài đã tự chọn mang lấy bản chất con người và
cũng đã trải nghiệm những cảm xúc và đau khổ của con người để dạy chúng ta cách
phản ứng với bản chất con người của chúng ta. Trong trường hợp này, Ngài đã trở
nên bối rối, bối rối trong đau khổ, ngài cũng đã khóc lóc và kêu gào để chỉ cho
chúng ta cách mà chúng ta nên phản ứng với tội lỗi. Tội trọng có thể giết chết linh
hồn của chúng ta. Kết quả là cuộc sống tâm linh cua chúng ta phải bị ảnh hưởng
nặng nề nếu chúng ta phạm một tội trọng.
Một bài học mà chúng ta có
thể rút ra từ đoạn tin mừng này là khi chúng ta hoặc một người thân yêu của chúng ta phạm tội
trọng, thì chúng ta không được bỏ qua những tội trọng đó. Không biết ăn năn hối
cải cuối cùng là một tội lớn nếu chúng ta không có sự hối hận, không có sự xám hối
thật lòng và không biểt hối cải tội mình đã phạm một cách thật lòng. Đây không
thể là phản ứng của chúng ta sau khi phạm tội. Chúng ta hãy thành thật xem xét
giá trị to lớn của việc nhìn nhận tội lỗi một cách nghiêm túc, chúng ta phải xấu
hổ, buồn rầu và đau khổ những tội mà chúng ta đã phạm vì chúng ta đã làm mất lòng
Chúa, mất lòng người khác, chúng ta nên kêu cầu xin Chúa tha thứ cho chúng ta để
chúng làm hòa với Thiên Chúa và mọi người, để chúng ta được sống an bình trong tình
yêu của Chúa.
Khi Chúa Giêsu truyền cho
La-xa-rơ ra khỏi mộ, chi tiết được thêm vào là La-xa-rơ đã ra khỏi mộ nhưng vẫn
bị trói “tay chân bằng vải liệm, và mặt thì phủ khăn vải”. Thánh Augustinô đã giải
thích rằng, một phần, điều này được tượng trưng cho tất cả những tội lỗi của chúng
ta trong quá trình xưng tội và được tha tội. Thứ nhất, không ai có thể tự mình
xưng tội với chính mình kể là Linh Hồn, giám mục và Giáo Hoàng. Cho dù người ấy
có được cảm xúc bởi ân sủng và mệnh lệnh của Chúa để bước ra trình diện với Thiên
Chúa trong tình trạng bị ràng buộc của họ. Việc La-xa-rơ vâng phục mệnh lệnh
của Chúa Giêsu tượng trưng cho việc làm của người Kitô giáo đối với Thiên Chúa sau
khi xưng tôi được kêu gọi làm việc đề tội, ăn năn. Khi Chúa chúng ta nói: “Hãy
cởi trói cho anh ta và để anh ta đi,” điều này tượng trưng cho hiệu quả vô song
của Bí tích Giải tội và sức mạnh mà Bí tích này có để giải thoát chúng ta không
phải là chỉ được khỏi tội của chúng ta mà chúng ta còn khỏi những hậu quả liên
tục của những tội lỗi đó.
Giáo hội của chúng tôi dạy
rằng tội lỗi có hai một hậu quả. Thứ nhất, tội lỗi ngăn cản chúng ta khỏi sự
cứu rỗi đời đời. Hiệu ứng này được khắc phục thông qua việc xưng tội và lãnh ơn
tha thứ. Tuy nhiên, có một hiệu ứng thứ hai được gọi là “hình phạt tạm thời”
(xem Sách Giáo Lý của Giáo Hội Công Giáo #1471–1473). “Hình phạt” này không đến
từ Thiên Chúa, mà đến từ tội lỗi. Điều đó có nghĩa là khi chúng ta phạm tội,
ngay cả trong một cách ít nghiêm trọng hơn, chúng ta trở nên gắn bó với tội lỗi
đó và sự cám dỗ liên tục để quay trở lại với chúng ta và những tội lỗi này được
củng cố và gắn bó hơn với chúng ta. Do đó, việc hoán cải liên tục của chúng ta cũng
có nghĩa là chúng ta nghe Chúa phán: “Hãy cởi trói cho anh ta và để anh ta đi.”
Điều này đặc biệt được thực hiện bằng cách liên tục hoán cải và tăng trưởng thêm
phần nhân đức của chúng ta.
Hôm nay, hãy suy ngẫm về
tính biểu tượng phong phú mà chúng ta đã thấy trong câu chuyện về việc Chúa cho
ông La-xa-rơ sống lại từ cõi chết. Khi chúng ta làm thế, chúng ta hãy lắng nghe
tiếng thì thầm đầy nhiệt huyết của Chúa Giêsu đang kêu gọi chúng ta: “Hãy ra
khỏi đây!” Chúa Giêsu cũng đang kêu gọi chúng ta phải giải thoát khỏi tội lỗi. Chũng
ta cũng hãy xác định tội lỗi mà chúng ta đã phạm và phải biết ăn năn hối cải cái
tội đó trong cùng một sự thống khổ mà
Chúa Giêsu đã gánh chịu. Từ đó, chúng ta hãy xem xét bất cứ những sự cám dỗ nào
đang diễn ra mà chúng ta phải vật lộn và bất cứ những sự gắn bó nào mà chúng vẫn
còn vương vấn với một số tội lỗi cụ thể. Chúa Giêsu luôn mong muốn chúng ta
hoàn toàn không bị ràng buộc vào tội lỗi mà được tự do. Chúng ta hãy cởi mở với
những hồng ân của Chúa ban đó và làm tất cả những gì chúng ta có thể để chấp
nhận nó.
Lạy Chúa nhân từ và đầy
nhiệt huyết của chúng con, Chúa truyền lệnh dạy cho chúng con trong tình yêu,
hãy thoát ra khỏi mọi tội lỗi. Và khi chúng con đáp lại, xin Chúa ra lệnh xóa bỏ những hậu quả tội lỗi
trong quá khứ của chúng con vì tội lỗi. Lạy Chúa, xin giải thoát chúng con khỏi
mọi tội lỗi đang ràng buộc chúng con để chúng con dược vững bước trên con đường
nhân đức vinh quang hầu dẫn chúng con đến niềm vui vĩnh cửu.
5th Sunday of Lent Year A
“Lazarus, come out!” The
dead man came out, tied hand and foot with burial bands, and his face was
wrapped in a cloth. So Jesus said to them, “Untie him and let him go.” John 11:43–44
The death of Lazarus can be seen as a symbolic
representation of the soul that has died from mortal sin. This is similar to
the fact that leprosy, physical ailments and the like are also symbols of sin.
For that reason, Jesus’ initial reactions reveal how we should respond to
serious sin in our lives. When Jesus faced the death of Lazarus, “he became
perturbed and deeply troubled,” “Jesus wept,” He became “perturbed again” and
He “cried out in a loud voice.” Though Jesus was God, He freely chose to assume
human nature and to experience human emotions and passions to teach us how we
should react. In this case, He chose to become perturbed, deeply troubled, to
weep and to cry out to show us how we should react to grave sin. Grave sin
kills the spirit. As a result, we must be deeply affected if we commit or
witness a grave sin.
One lesson we can take from this passage is
that when you or a loved one falls into grave sin, it must not be ignored.
Final impenitence is a sin by which a person fails to have appropriate remorse
for sin and reacts to it in a dismissive and casual manner. This cannot be our
reaction. Begin by considering the great value of taking sin seriously,
reacting to it with passion and emotion, and crying out to God for forgiveness.
When Jesus cried out, commanding Lazarus to
come out of the tomb, the details were added that Lazarus did come forth but
was still bound “hand and foot with burial bands, and his face was wrapped in a
cloth.” Saint Augustine teaches that, in part, this symbolizes the entire
process of confession and the forgiveness of sins. First, no person is capable
of confessing their sins by their own effort. It must be that they are moved by
grace and the command of our Lord to come forth to show themselves in their
bound state to God. Lazarus’ obedience to Jesus’ command symbolizes the
Christian’s response to God when called to repentance. When our Lord says,
“Untie him and let him go,” this symbolizes the unmerited effect of the
Sacrament of Confession and the power it has to release a person not only from
their sins but also from the ongoing effects of those sins.
Our Church teaches that sin has a double
consequence. First, it keeps us from eternal salvation. This effect is remedied
through Confession and forgiveness. However, there is a second effect called
“temporal punishment” (see the Catechism of the Catholic Church #1471–1473).
This “punishment” is not from God, but from sin. It means that when we sin,
even in a less serious way, we become attached to that sin and that the ongoing
temptation to return to it is strengthened. Thus, ongoing conversion also means
we hear our Lord say, “Untie him and let him go.” This is especially
accomplished by ongoing conversion and growth in virtue.
Reflect, today, upon the rich symbolism found in
the story of the raising of Lazarus from the dead. As you do, listen for the
passionate voice of Jesus who calls to you, “Come out!” What sin is Jesus
calling you to be free from? Identify that sin and repent of it with the same
passion that our Lord exhibits. From there, consider any ongoing temptation you
struggle with and any attachment you still have toward a particular sin. Jesus
desires that you be completely unbound and set free. Be open to that grace and
do all you can to accept it.
My merciful and passionate Lord, You command
me, in love, to come forth from all sin. And when I respond, You command that
the effects of my past sins be removed. Please free me, dear Lord, from all
that binds me so that I will be set firmly on the glorious road of virtue that
leads to eternal joy. Jesus, I trust in You.
No comments:
Post a Comment