Suy Niệm Chúa Nhật Thư 12 Thường Niên B. - Mark 4:35-41
Qua bài tin mừng hôm nay, có thể chúng ta tự hỏi: tại sao Chúa Giêsu, là Thiên Chúa do đó Ngài là đấng toàn năng, nhưng tại sao Ngài lại cho phép mình ngủ say, trong khi bão tố, mưa to và mọi người xung quanh đang rối rắm lo sợ? Đây là một câu hỏi mà chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt trong cuộc sống thường ngày. Chúng ta sẽ có thể không ở trên thuyền trong một cơn bão có nguy cơ đánh chìm chúng ta, nhưng mỗi người trong chúng ta sẽ vượt những cơn bão đó trong cuộc đời.
Trên thực tế, trong thế giới sa đọa này, có thể nói rằng bão tố, sóng gió trong cuộc sống của chúng ta là việc bình thường. Sự kiện đó có thể là bệnh tật kéo dài, sự đau đớn của người thân yêu, hay cái chết của thân trong gia đình, sự đổ vỡ trong gia đình, sự tàn phá của chiến tranh, thiên tai, hay sự suy nhược tài chính.V.v..
Mỗi khi như thế có lẽ chúng ta cũng như các môn đệ của Ngài đặt câu hỏi: Tại sao một Thiên Chúa toàn năng lại ngủ quên trên thuyền trong cuộc sống của chúng ta và để cho những cơn bão tố này hoành hành trong cuộc đời của chúng ta?
Đôi lúc, chúng ta ao ước là chúng ta có thể có quyền hành và kiểm soát được mọi thứ. Chúng ta mong ước là chúng ta có thể kiểm soát được những xúc động của chính mình. Chúng ta cũng ao ước rằng mình có thể kiểm soát người khác. Chúng ta có thể kiểm soát các yếu tố tự nhiên. Chúng ta ước mong mình có quyền năng sức mạnh để xoay chuyển thủy triều của nước biển hay những bão tố trong cuộc đời.
Ước gì chúng ta có quyền năng như Chúa Giêsu, Như bài đọc trong Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, đã làm dịu cơn bão tố (Mc. 4:39). Bất chấp tất cả những sự mong ước của chúng ta, trong thực tế chúng ta đang phải đương đầu với những khó khăn, những đau khổ trong cuộc sống. Và chúng ta nhận ra rằng phần lớn cuộc sống của chúng ta không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.
Trong bài đọc thứ Nhất, ông Gióp nhận ra điều này, như Thiên Chúa đã nói với ông: “Kẻ nào đó đã làm mờ tối kế hoạch của Ta bằng những lời thiếu hiểu biết? (Gióp 38: 2).
Chúng ta đang bị giằng xé, dày vò giữa việc chấp nhận số phận và xác định số phận của mình. Trong một khoảnh khắc, Chúa Giêsu đang ngủ yên trong cơn bão tố giữa biển khơi, Ngài chấp nhận sóng gió. Và trong một khoảnh khắc sau đó, vì sự lo âu, sợ hãi và sự sống còn của các môn đệ, Ngài đã thi hành quyền năng Thiên Chúa của Ngài và làm cho biển nước yên lặng, không còn bão tố.
Trong những tình huống nào trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta có thể thực hiện sức mạnh tự nhiên của mình cũng như lời cầu khẩn sức mạnh siêu nhiên của Thiên Chúa? Mô hình của sự chấp nhận này và việc thực thi quyền lực này đã được Chúa Giêsu thể hiện trong nhiều trường hợp trong sứ vụ rao giảng của Chúa Giêsu. Với sự can thiệp của Mẹ Maria, Ngài đã thi hành quyền lực làm phép lạ đầu tiên tại tiệc cưới Cana. Ngài đã biến nước thành rượu. Ngài thậm chí còn can thiệp vào những vấn đề của sự sống và cái chết. Ngài đã làm cho con trai của bà góa và bạn của Ngài là ông Lazarô được sống lại từ cái chết.
Mặc dù Chúa Giêsu có quyền năng, nhưng Chúa Kitô của chúng ta cũng đã phải chấp nhận chén đắng của Chúa Cha ban cho, Ngài đã vâng lời và chấp nhận cái chết trên thập giá. Trong tất cả những điều này, dù chấp nhận các sự kiện hay xoay chuyển tình thế, mục đích chính của Chúa Giêsu là tìm sự vinh hiển cho Thiên Chúa Cha trên Trời và làm theo ý muốn của Thiên Chúa Cha. Ngài đã luôn thực hiện những điều cho chúng ta thấy là Chúa Cha luôn được tôn vinh.
Tiêu chuẩn đánh giá của Chúa Giêsu là tiêu chuẩn mà thánh Phaolô cũng khuyên chúng ta nên tuân thủ nghe theo như ông viết trong bài đọc thứ hai hôm nay, “Bởi vì điều này, chúng tôi không còn biết ai theo xác thịt nữa, và cho dẫu theo xác thịt, chúng tôi đã được biết Ðức Kitô, thì trái lại nay chúng tôi không còn biết (như thế) nữa”. (2Cor 5:16) ”
Nếu đây là khuôn mẫu trong cuộc sống của chính Chúa Giêsu, thì với cuộc sống của chúng ta cũng vậy. Khi chúng ta trở nên nhạy cảm hơn với công việc của Thiên Chúa trong cuộc sống của chính mình, chúng ta thấy những điểm chính trong cuộc sống của mình khi chúng ta có thể chấp nhận số phận và ngủ yên qua cơn bão, như Chúa Giêsu đã ngũ yên trên thuyền. Chúng ta cũng nên nhận thức được là trong những tình huống nào mà chúng ta phải đứng lên, cầu xin quyền năng của Thiên Chúa cũng như biết dùng sức mạnh mà Thiên Chúa đã được ban cho chúng ta, để chúng ta có thể chống chọi lại những cơn bão trong cuộc đời của chúng ta.
Một trường hợp điển hình có thể là một người vừa nhận được tin mình bị ung thư hoặc là một căn bệnh nguy hiểm đến tính mạng khác. Thì anh ta tìm kiếm lời khuyên và ý kiến tốt của các bác sĩ, tìm đến với lời cầu nguyện và ý chí, là làm tất cả những gì có thể làm để được chữa lành và đươc an ủi. Anh ta phải chiến đấu với bệnh tật. Tuy nhiên, có thể sẽ đến lúc anh ta phải chấp nhận và phó thác vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Điều này cũng là vì sự vinh quang của Thiên Chúa trên Trời. Một trường hợp điển hình khác là khi chúng ta đứng trước những quyết định về giới hạn tiến bộ của khoa học. Chúng ta áp dụng những tiêu chuẩn nào? Tiêu chuẩn của sự tiến bộ vì sự tiến bộ có phải là tiêu chuẩn luôn luôn được chiếm ưu thế không? Vì mọi thứ đều phải có ranh giới của nó. Khoa học hiện đại cũng cần phải thừa nhận cái ranh giới của kỹ thuật. Ví dụ như hiện tại, chúng ta có công nghệ nhân bản động vật, không phải vì thế mà chúng ta cũng nên nhân bản con người?
Thật vậy, con người chúng ta đã đạt đến mức có thể chữa được rất nhiều bệnh, kéo dài tuổi thọ, cải tiến công nghệ thực phẩm, và thậm chí ở một mức độ nào đó có thể làm mưa. Tất cả những điều này con người chúng ta đã hoàn thành vì chúng ta muốn làm cho cuộc sống của nhân loại được tốt đẹp hơn. Trong quá trình đó, chúng ta làm là vì tôn vinh Thiên Chúa. Nhưng cũng có lúc chúng ta cũng cần phải ngừng lại. Nếu việc sử dụng trí khôn và quyền năng con người của chúng ta quá mức, không có mục đích để phục vụ cuộc sống của con người và không còn tôn vinh Thiên Chúa nữa, thì chúng ta phải học cách từ bỏ và nên chấp nhận.
Chúng ta nên học cách chấp nhận những hạn chế của chúng ta và thừa nhận sự phụ thuộc của chúng ta vào một Thiên Chúa toàn năng và toàn trí. Tuy chấp nhận điều này đặc biệt rất khó trong thế giới ngày nay, điều này đã tạo nên một huyền thoại hiện đại về tiến bộ khoa học. Thần thoại cho chúng ta biết vẫn còn một số vấn đề mà chúng ta chưa giải quyết được, nhưng chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chúng ta giải quyết được. Nhưng đây là một huyền thoại sai lầm: chúng ta không phải là người có sức toàn năng; mà chỉ có Chúa mới là Thiên Chúa toàn năng.
“Lạy Chúa, xin ban cho chúng con lòng can đảm để thay đổi những điều chúng con có thể thay đổi, sự thanh thản để chấp nhận những điều chúng con không thể thay đổi, Và sự khôn ngoan để biết sự khác biệt." Amen
12th Sunday in Ordinary Time (B) Antonio P. Pueyo
Fate and Will Reproduced with Permission
How we wish we have control over many things. We wish we can control our own impulses. We also wish we can control other people. We wish we can control the natural elements. We wish we have the discipline and the power to turn the tides of the sea and the tides of history. We wish we were as powerful as Jesus, who in this Sunday’s Gospel, calmed the storm (Mk. 4:39).
Notwithstanding our wishes, reality confronts us. We realize that much of life is not under our control. In the first reading, Job realized this, as the Lord addressed him: “Who is this that obscures divine plans with words of ignorance?” (Job 38:2). We are torn between accepting our fate and determining our destiny. One moment, Jesus was sleeping calmly during a storm . He accepted the storm. The next moment, for the sake of His frightened disciples He exercised His power and stilled the waters.
Action starter: Over what situations in your life can you exercise your natural powers as well as invoke God’s supernatural power?
This pattern of acceptance and exercise of power is shown in many instances in Jesus’ own ministry. With Mary’s intervention, He exercised power at the wedding feast in Cana. He turned water into wine. He even intervened in matters of life and death. He raised from death the widow’s son and his own friend, Lazarus. Although He was powerful, our Lord also accepted the chalice of suffering. He accepted death on the cross. In all these, whether to accept events or to turn events around, Jesus’ criterion was the glory of God and doing the Father’s will. He performed signs that the Father may be glorified. Jesus’ standard of judgment is one that St. Paul also admonishes us to follow in the second reading, “Because of this we no longer look on anyone in terms of mere human judgment. (2Cor. 5:16)”
If this is the pattern of Jesus’ own life, so too with our own life. As we become more sensitive to the workings of God in our own life, we see the points in our life when we can accept fate and sleep through the storm, as it were. We also become aware of situations where we stand up and invoking God’s power and harnessing the power already given us, we do something about the storms of life.
A case in point may be a person who just received the news that he has cancer or some other life-threatening disease. He seeks advice and good medical opinion and with prayer and willpower does all that is possible to obtain healing and comfort. He fights the disease. There may come a time though when he accepts and resigns himself to God’s providence. This too is for the glory of God.
Another case in point is when we are confronted with decisions about the limits of scientific progress. What criteria do we apply? Is the criterion of progress for progress’ sake the one to prevail? Where does science admit boundaries? For example, just because we have the technology for cloning animals, should we also clone humans?
Indeed, we humans have reached the point where we can cure so many diseases, lengthen our life spans, improve food technology, and even to some extent cause rain to fall. All this we accomplished because we wanted to make life better for humanity. In the process we glorified God. But there is also time to say, enough is enough. If our exercise of human power no longer serves life and no longer glorifies God, then we learn to desist and to accept.
Let this be our prayer, “Lord give us the courage to change those things that we can change, the serenity to accept those things that we cannot change, and the wisdom to know the difference.”
Suy Niệm Chúa Nhật Thứ 12 Thường Niên B
Qua bài tin mừng hôm nay, có thể chúng ta tự hỏi: tại sao Chúa Giê-su, là Thiên Chúa do đó Ngài là đấng toàn năng, nhưng tại sao Ngài lại cho phép mình ngủ say, trong khi bão tố, mưa to và mọi người xung quanh đang rối rắm lo sợ? Đây là một câu hỏi mà chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt trong cuộc sống thường ngày.
Có thể chúng ta sẽ không ở trên thuyền trong một cơn bão có nguy cơ đánh chìm chúng ta, nhưng mỗi người trong chúng ta sẽ vượt những cơn bão đó trong cuộc đời. Trên thực tế, trong thế giới sa đọa này, có thể nói rằng bão tố, sóng gió trong cuộc sống của chúng ta là bình thường. Đó có thể là bệnh tật kéo dài và sự đau đớn của người thân yêu, hay cái chết của những thân yêu, sự đổ vỡ trong gia đình, sự tàn phá của chiến tranh, thiên tai, suy nhược tài chính, hoặc có thể chỉ là sự cô đơn.
Tại sao một Thiên Chúa toàn năng lại ngủ quên trong thuyền của cuộc sống chúng ta và để cho những cơn bão này hoành hành trong cuộc đời của chúng ta?
Sách Giáo Lý cho chúng ta biết rõ ràng rằng chúng ta sẽ không hiểu đường lối của Thiên Chúa một cách trọn vẹn cho đến khi chúng ta gặp trực diện Người ở bên kia cái chết. Sách Giáo lý # 324: Việc Thiên Chúa cho phép có sự dữ thể lý và sự dữ luân lý là một mầu nhiệm mà Thiên Chúa làm sáng tỏ nhờ Con của Ngài là Chúa Giê-su Ki-tô, đã chết và đã sống lại để chiến thắng sự dữ. Đức tin giúp chúng ta xác tín rằng, Thiên Chúa đã không cho phép sự dữ xuất hiện, nếu Ngài không làm phát sinh điều thiện hảo từ chính sự dữ đó, bằng những đường lối mà chúng ta chỉ biết được trọn vẹn trong đời sống vĩnh cửu.] Nhưng chúng ta có thể hiểu đường lối của Thiên Chúa một phần, nếu chúng ta hiểu chương trình nghị sự của Thiên Chúa cho cuộc sống của chúng ta.
Chương trình nghị sự của Thiên Chúa cho cuộc hành trình ngắn ngủi của chúng ta qua trái đất không phải là sự thoải mái hoàn hảo và niềm vui không gián đoạn. Thay vào đó, Ngài muốn chúng ta đạt được sự khôn ngoan, lòng dũng cảm, niềm vui và sự cân bằng nội tâm của sự trưởng thành về tâm linh. Nói cách khác, Thiên Chúa muốn chúng ta có được hình thể như thiên đường. Và điều đó liên quan đến việc học cách tin tưởng vào Ngài hơn là vào chính chúng ta, và biết rằng chúng ta không phải là người hoàn hảo. Điều đó thật khó học, bởi vì nó đi ngược lại trực tiếp với DNA tâm linh mà tất cả chúng ta đều thừa hưởng từ tội nguyên tổ.
Và vì vậy, đôi khi, Thiên Chúa ngủ trong thuyền của chúng ta và để cho cơn bão hoành hành, để chúng ta hiểu ra và chấp nhận thực tế về những giới hạn của chúng ta và sự thật về sự phụ thuộc của chúng ta vào Ngài.
Trong Bài Đọc Thứ Nhất hôm nay, chúng ta lấy một ví dụ về nỗ lực của Thiên Chúa đã dạy ông Gióp bài học vô giá về sự khôn ngoan này. Ông Gióp đã phàn nàn về tất cả những điều tồi tệ đã xảy ra với mình. Và Thiên Chúa trả lời bằng cách nhắc nhở ông ta rằng Thiên Chúa là chủ ngay cả những điều xấu đó, Ngài kiểm soát và giới hạn chúng theo sự khôn ngoan toàn năng của Ngài.
Trong Cựu ước, đại dương, vì sự bí ẩn, sức mạnh và sự khó đoán của nó, nên thường được dùng làm biểu tượng cho cái ác và sự hỗn loạn. Nhưng Thiên Chúa nói với Gióp rằng Ngài đã "đặt ra những giới hạn cho nó và đóng chặt thanh cửa của nó." Thiên Chúa không giải thích cho Gióp tất cả lý do đằng sau mọi việc ông làm và cho phép. Anh ấy không thể! Làm thế nào chúng ta, những sinh vật hữu hạn, có giới hạn lại có thể yêu cầu hiểu được tất cả trí tuệ vô hạn của Đấng Tạo Hóa với sự rõ ràng hoàn hảo? Và vì vậy thay vì giải thích cặn kẽ, Thiên Chúa chỉ nhắc Gióp rằng ông là đấng toàn năng và sẽ không bao giờ bỏ rơi con cái của mình.
Bài Thi-thiên hôm nay có cùng chủ đề. Nó giải thích một cách thi vị cách Thiên Chúa "xoa dịu cơn bão thành một cơn gió nhẹ" và đưa những người thủy thủ khiếp sợ "đến nơi trú ẩn mong muốn của họ", ngay cả khi từ góc nhìn đơn thuần của con người, mọi thứ dường như đã mất. Và sau đó các thủy thủ "tạ ơn Chúa vì lòng nhân từ và những việc làm tuyệt vời của Ngài." Nói cách khác, qua kinh nghiệm bất lực trước đau khổ, họ đã khám phá ra đầy đủ hơn sự cao cả và tốt lành của Thiên Chúa. Đó là một bước cần thiết để họ trưởng thành về mặt tinh thần.
Tất nhiên, ví dụ lớn nhất về điều này là trong cái chết và sự phục sinh của chính Đức Kitô. Thiên Chúa sẽ không chấp nhận những tội lỗi đã gây ra cho Chúa chúng ta những đau khổ vô cùng, đau đớn và nhục nhã. Nhưng tình yêu của Thiên Chúa đủ mạnh mẽ để biến những vết thương ghê tởm đó thành cánh cửa dẫn đến thiên đường, và Ngài có thể làm điều tương tự cho chúng ta - đó là chương trình nghị sự của Ngài.
Học cách chấp nhận những hạn chế của chúng ta và thừa nhận sự phụ thuộc của chúng ta vào một Thiên Chúa toàn năng và toàn trí là điều đặc biệt khó trong thế giới ngày nay, điều này đã tạo nên một huyền thoại hiện đại về tiến bộ khoa học. Thần thoại cho chúng ta biết vẫn còn một số vấn đề mà chúng ta chưa giải quyết được, nhưng chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi chúng ta giải quyết được. Nhưng đây là một huyền thoại sai lầm: chúng ta không phải là toàn năng; Chúa là.
Làm thế nào chúng ta có thể lớn lên trong sự khôn ngoan của Kitô hữu, gia tăng đức tin và sự xác tín của chúng ta vào sự toàn năng yêu thương của Thiên Chúa, trong một nền văn hóa trái ngược như vậy? Đức Bênêđíctô đã chỉ cho chúng ta một cách rất hiệu quả để làm điều đó kể từ khi bắt đầu triều đại giáo hoàng của mình. Cả trong các bức thư thông điệp và trong các hướng dẫn giáo lý hàng tuần, ngài luôn hướng sự chú ý của mình đến các thánh đồ. Các thánh là anh chị em lớn tuổi của chúng ta trong đức tin, là những người, với sự trợ giúp của ân điển Chúa Kitô, đã học cách tin tưởng vững chắc vào sự toàn năng yêu thương của Thiên Chúa, và do đó đã học cách biến mọi cơn bão thành cơ hội. Tuy nhiên, họ không được sinh ra là thánh; họ sinh ra là những tội nhân ích kỷ, sợ hãi, đổ vỡ, giống như bạn và tôi. Nếu chúng ta dành một chút thời gian để tìm hiểu những câu chuyện của họ, lấp đầy tâm trí và trí tưởng tượng của chúng ta bằng những tấm gương của họ, chúng ta cũng sẽ trưởng thành trong sự khôn ngoan của Kitô hữu. Đây là lý do tại sao Giáo hội phong thánh ngay từ đầu: để cung cấp cho chúng ta không chỉ những người cầu bầu trên trời, mà còn là những tấm gương đầy cảm hứng cho cách bước theo Chúa Giêsu Kitô ở đây trên đất.
Ngày nay, chúng ta nên tự hỏi mình xem những tấm gương nào mà chúng ta có xu hướng chú ý hơn, những vị thánh, hay những tấm gương giải trí nhưng ít gây ấn tượng về văn hóa đại chúng, những người tỏ ra không cần Chúa chút nào. Nếu đó là thứ sau, chúng ta hãy cầu xin Chúa giúp chúng ta thay đổi nó trong tuần này thành thứ trước.
Twelfth Sunday: God's Agenda
Why did Jesus, who is God, and therefore all-powerful, allow himself to fall asleep just when things were getting really tough, really scary, for his followers? This is a question we all have to face sooner or later. Maybe we won't be on a boat during a storm that threatens to sink us, but each one of us will run up against some kind of storm before we die.
In fact, in this fallen world, it is safe to say that the storm is the norm. It may be the long and painful sickness of a loved one, the death of beloved child, damage caused by a family member's addictions and infidelities, the ravages of war, a debilitating natural disaster, financial ruin, or maybe just intense, heart-sickening loneliness.
Why does an all-powerful God go to sleep in our boats and let these storms rage against us?
The Catechism tells us clearly that we will not understand God's ways fully until we meet him face to face on the other side of death. Catechism #324: The fact that God permits physical and even moral evil is a mystery that God illuminates by his Son Jesus Christ who died and rose to vanquish evil. Faith gives us the certainty that God would not permit an evil if he did not cause a good to come from that very evil, by ways that we shall fully know only in eternal life.]
But we can understand God's ways partially, if we understand God's agenda for our lives.
God's agenda for our brief journey through earth isn't perfect comfort and unbroken pleasure. Rather, he wants us to achieve the wisdom, courage, joy, and inner balance of spiritual maturity. In other words, he wants us to get in shape for heaven. And that involves learning to trust in him more than in ourselves, learning that we are not all-powerful.
That's hard to learn, because it goes directly against the spiritual DNA we have all inherited from original sin. And so, sometimes, God goes to sleep in our boats and lets the storm rage, so that we will come to know and accept the reality of our limitations and the truth of our dependence on him.
In today's First Reading, we get an example of God's efforts to teach Job this invaluable lesson in wisdom. Job has been complaining about all the bad things that have been happening to him. And God answers by reminding him that the Lord is master even of those bad things, that he controls and limits them according to his omnipotent wisdom.
The ocean, in the Old Testament, because of its mystery, power, and unpredictability, was often used as a symbol for evil and chaos. But God tells Job that he has "set limits for it, and fastened the bar of its door." God doesn't explain to Job all the reasons behind everything he does and permits.
He can't! How can we who are finite, limited creatures demand to understand all of the Creator's infinite wisdom with perfect clarity? And so instead of an exhaustive explanation, God simply reminds Job that he is all-powerful, and that he will never abandon his children.
Today's Psalm takes up the same theme. It poetically explains how God "calmed the storm to a gentle breeze" and brought the terrified sailors "to their desired haven," even when from a merely human perspective, everything seemed lost. And then the sailors "gave thanks to the Lord for his kindness and wonderful deeds." In other words, through the experience of their helplessness in the face of suffering they discovered more fully God's greatness and goodness. It was a necessary step towards their spiritual maturity.
Of course, the greatest example of this is in Christ's own death and resurrection. God didn't will the sins that caused our Lord's immense, painful, and humiliating sufferings. But God's love was powerful enough to turn those hideous wounds into the doorway to heaven, and he can do the same for us - that's his agenda. Learning to accept our lim itations and to acknowledge our dependence on a God who is all-powerful and all-wise is especially hard in today's world, which has created a modern myth of scientific progress. There are still some problems that we haven't yet solved yet, the myth tells us, but it's only a matter of time until we do. But this is a false myth: we are not all-powerful; God is.
How can we grow in Christian wisdom, increasing our faith and conviction in God's loving omnipotence, in such a contrary culture? Pope Benedict has been showing us one very effective way to do just that ever since the beginning of his pontificate. Both in his encyclical letters and in his weekly catechetical instructions, he has constantly been turning his attention to the saints. The saints are our older brothers and sisters in the faith, the ones who, with the help of Christ's grace, learned how to believe firmly in God's loving omnipotence, and therefore learned how to turn every storm into an opportunity. And yet, they weren't born saints; they were born selfish, fearful, broken sinners, just like you and me. If we spend some time getting to know their stories, filling our minds and imaginations with their examples, we too will grow in Christian wisdom. This is why the Church canonizes saints in the first place: to offer us not only intercessors in heaven, but inspiring examples for how to follow Christ here on earth.
Today, we should ask ourselves whose examples we tend to pay more attention to, the saints', or the entertaining but less edifying examples of popular culture, the ones who show no need for God at all. If it's the latter, let's ask the Lord to help us change it this week to the former.
God Over Nature
At the end of the Book of Job, God addressed Job out of a storm and asked him if he was present when God created the world. In today’s first reading God speaks about the creation and confining of the sea. In the Gospel, Jesus quiets a storm, and the disciples ask, “Who is this whom even the wind and sea obey?”
Insurance companies use a term to describe an uncontrollable natural force. They call this an act of God. That is an unfortunate term. It assumes that God causes nature to do harm to people. God does not do evil things to people. People do evil things to people. Pope Francis in the encyclical Lauate Si, On the Care for our Common Home, directs us to discover and prevent any catastrophe that could rightly be called an Act of Man.
Natural catastrophes are events that we are very much aware of here in Florida. We are always keeping an eye on the weather and how it will effect the waters around us. We have to have a lot of respect for stormy weather, particularly when a hurricane threatens. Here at St. Ignatius, we either have hurricane windows, or wood or metal doors and windows to protect the Church and all of our buildings. Hopefully, you have all made provisions to protect your homes also.
As careful as people have to be with their property that is on land, they have to be far more careful with that which is on the water. Boats have got to be secured. Trying to stay afloat during a major storm is foolish unless you are in a really large ship.
The ancients also had a healthy respect for the sea and for storms out on the sea. The ancients saw the sea as one of the most powerful forces in the world. They also saw the sea as a source of beauty. Life itself came from the sea. Food comes from the sea. Peace and serenity come from looking at the sea. If you don’t believe me than you haven’t gone out to see the sunset on Howard Park recently.
Even though it was such a powerful force, the ancients knew that God could control the sea. In the Book of Job, Job’s pains lead him to question God's wisdom and power. God challenges Job with the simple statement found in the first reading for this Sunday: “I closed up the sea.” God has even more power than the sea.
The fear of a storm at sea was too much for Jesus' disciples in the today’s Gospel reading. Many of them were fishermen. They were terrorized when they saw the storm coming. When Jesus quieted the sea and the winds, they recognized the power of God working through him. Their question: “Who is this that calms the storm and the winds?” was similar to asking, “Who is the King of Glory?”
First, though, their faith was tried. Remember, when the storm came up, Jesus was asleep in the boat. It appeared that He was not concerned with their plight. It seemed that they had to ride out this storm alone. The fear that the disciples had is the same fear that we all have when we are confronted with a crisis. We find out that we have a serious illness, and we become fearful for our lives and for our loved ones. We learn a terrible truth about one of our relatives or friends, and we fear that their lives and even our own reputations will be shattered. We often have to accept a change in our lives. Even changes as routine as moving from Middle School to High School, or High School to college, or college to independent life as a young adult can be frightening. We consider marriage and our responsibilities to a person we love, and then we consider our responsibilities to those people that we bring into the world, and we fear that we might not be up to the challenges of life. We fear that we are alone. But we are not alone. God sees. God knows. He’s there in the boat of life with us as the storms rage. He challenges us as Jesus challenged his disciples, “Why are you afraid? Where is your faith?” Our all loving God is also an all-powerful God. He will calm the sea for us if we trust in Him. God does not forget us, even if we think He is sleeping.
Perhaps today’s readings are not about nature after all. They are about God, the One who created the universe and cares for each one of us as an only child. He calls upon us to have faith that conqueror
of the seas and of all chaos will help us grow closer to Him through all the challenges of our lives.
Twelfth Sunday in Ordinary Time - Mark 4:35-41
Opening Prayer:
Lord, thank you for this opportunity to contemplate your humanity as you sleep on a cushion. Help me to grow ever more in love with you.
Encountering Christ:
Exhausted from Preaching: Jesus had spent the whole day teaching the crowds in parables and, as evening drew on, he took his disciples “to the other side” in search of rest and solitude. He went “as he was,” tired, probably sweaty, maybe hungry, worn out. When the storm arose, Jesus was already fast asleep. Contemplating the Savior of the world, asleep in the stern of a boat, exhausted and spent from a good day in the mission field, can give us fresh insight into his humanity. He had separated himself from the others to seek out some rest. Before he drifted off to sleep in relative solitude, did he review his day with the father? Did he wonder what Mary was up to? Had he been reliving childhood memories, or was he planning the next day? Did his mind wander to the cross, his Passion, the suffering? Was he thinking about each one of us? We cannot know the mind of Christ, but we can be sure that he knows ours—all of our concerns, our sufferings, and our joys. Let us quiet our minds, be still, and draw so near as to be comforted by the slow, steady breathing of our sleeping Savior.
A Violent Squall: While Jesus slept, a storm tossed the boats violently, frightening even these seasoned fishermen. We are the “seasoned fishermen” of our era: followers of Christ with good formation, experienced in prayer and the spiritual life, and nurturing a personal relationship with our Redeemer. Yet, the stormy seas of our unpredictable and volatile culture sometimes threaten to capsize us. We know who to turn to for help. Do we plead with Jesus as his disciples did, full of fear? Or do we recall our formation and our personal experiences with Jesus in prayer, and approach him with confident trust, seeking miracles in desperate circumstances?
Who Then Is This?: After Jesus quieted the storm, the panicked disciples found themselves in the midst of “great calm.” As they stood there, sopping wet, full of awe, and probably a bit overwhelmed and confused, questions arose in their hearts. “Who is this man?” they whispered to each other. In moments like these, when Christ has shown us his power and might through answered prayers, in a retreat experience, or a moment of personal prayer, our life is suddenly divided into “B.C.” and “A.D.” We ask ourselves life’s most important question, “Who is this man?” and by our answer become committed disciples.
Conversing with Christ: Lord, you have profoundly touched my life many times and I am now a witness of your almighty power to those in my life. When storms arise, help me to put any lingering doubts aside and come to you with confidence, remembering that you have shown yourself many times and I am your committed disciple.
Resolution: Lord, today by your grace I will focus on the prayers that go unanswered day after day, and reaffirm my confidence in your almighty power to work miracles.. -
No comments:
Post a Comment