Thursday Sixth Week
of Easter
Suy Niệm Tin Mừng
Thứ Năm Tuần thứ 6 Phục Sinh
Bình thường
chúng ta nghĩ rằng, khi Chúa Giêsu Lên Trời, Ngài vào thiên đàng, và Ngài bỏ chúng ta lại ở dưới thế này. Thật sự thì Chúa Giêsu đã rời bỏ thế giới này, nhưng điều đó
không có nghĩa là Ngài
bỏ rơi chúng ta.
Hôm nay chúng ta mừng kính lễ Chúa lên Trời, và mỗi năm chúng ta nên lợi dụng cớ hội này để suy
gẫm vả phản ánh về mối quan hệ của
Chúa Giêsu với chúng ta, về sự hiện diện lâu dài của Ngài ỡ giữa chúng ta và ở trong chúng ta.
Khi Chúa Giêsu đã sống lại từ cõi chết, Ngài đã hiện ra với các môn đệ và những người đã tin tưởng
và yêu mến Ngài như những người phụ nữ thân tín của Ngài. Mục đích Chúa hiện ra sau khi sống lại trong 40 ngày là để giúp cho các môn để và những người theo Ngài được hiểu rõ là qua cái chết, và sự sống lại
Chúa Giêsu, Ngài đã sống lại trong cách sống mới nhưng Ngài vẫn luông ấp
ủ mối quan hệ của Ngài
với chúng ta, mặc dù bây giờ đã
được thể hiện theo một cách mới.
Việc Chúa về Trời
cũng là một trong những phần mà
Chúa đã hiện ra, đâ là lần cuối cùng và cũng là lúc mà Ngài thiết lập mối quan hệ không phải chỉ với những người đã gặp gỡ Ngài trong cuộc sống trần thế của Ngài, nhưng là với tất
cả những người trong mọi lứa tuổi, những người sẽ đến và
tin vào Ngài và trong Giáo Hội.
Chúa
Giêsu đã sinh ra để làm “Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (Immanuel), Ngài sẽ là đấng Immanuel,
Thiên Chúa ở cùng chúng ta mãi mãi.
Lạy Chúa Giêsu, Xin ở cùng với chúng tôi trong tất cả và mãi mãi, Xin Chúa mang
chúng con đến với
niềm vui trong cuộc sống đời đời với Ngài trong sự hiện diện của
Chúa Cha muôn đời.
Reflection
It is normal to think
that, at his Ascension into heaven, Jesus left us. It is true that Jesus left
this world but that does not mean that he left us. At the feast of the
Ascension each year we have a good opportunity to reflect on Jesus'
relationship with us, his enduring presence among us and within us.
When Jesus rose from the dead, he
spent forty days appearing to his disciples, those who knew him before his
death and believed in him and loved him. The purpose of these appearances was
to bring them to understand that though he had died he was alive in a new way
and still cherished his relationship with them, though it was now expressed in
a new way. His ascension into heaven was part of this series of appearances,
the last one and the one which would establish his relationship, not only with
those who had seen him in his earthly life but all those throughout the ages
who would come to believe in him in the Church. Born to be Immanuel, he would
be Immanuel, God-with-us, forever.
Lord Jesus, present with us in all ages, bring us joyfully to eternal
life with You in the Father’s presence forever and ever.
Reflection:Acts 18: 1-8 / Ps 98: 1, 2-3ab, 3cd-4 /
Jn 16: 16-20
Jesus
often did or said things that appeared strange, radical or even contradictory
to the disciples. Even if he assured the disciples that he was coming
back again, bidding farewell in the above gospel reading was a puzzle to them
and worse, Jesus was not helpful in his explanation. Instances like these of
course ideally would give anyone the opportunity to exercise the virtue of
faith. If Jesus actually said he would resurrect, the disciples would not
understand it because in the first place they never even thought he was going
to die. Nobody had resurrected before aside from those whom Jesus himself
brought back to life. So then who would be able to bring a dead Jesus back to
life? But primarily, how can the anointed savior himself die? This was why when
Jesus actually died, the disciples started to have doubts as to whether they
had chosen to follow the wrong messiah.
Saying
goodbye at that point was not easy. It was easier for Jesus to say 'goodbye for
now but not to worry because I am coming back soon anyway'. That is how
departing parents usually soothe a crying child being left behind: that they
are coming back right away and will be bringing a gift even. Often works too.
It is also a
good area for reflection to imagine the different groups of people who were
supposed to be joyful when Jesus left and who were to be sorrowful. It is not a
difficult exercise actually. The better exercise would be to put a different
twist to our reflection and ask: when it is time for us to leave, whether we
have time to say our goodbyes or not, how many will be sorrowful and how many
will be joyful? Scary and morbid isn't it? But all of us all are going
that way anyway. It would not hurt to have especially deeper thoughts to keep
us on our toes. More especially if we are not given the chance to say our
goodbyes... most especially to those who will be sorrowful.
No comments:
Post a Comment