Trong Tin Mừng, Chúa Giêsu đưa ra một dụ và Ngài đã đem
chính bản thân mình ra để làm thí dụ. Đó là ví dụ và hình ảnh của một người
chăn chiên nhân lành, Ngài đã bỏ lại 99 con chiên để tìm cho
được một chiên bị lạc mất. Thiên Chúa đã bỏ lại tất cả những người "tốt"
và đi tìm kiếm những người con
người đang đi “lạc”.
Như chiên lạc
bày giữa đồng không hưu quạnh với đàn sói dữ luôn luôn rình rập, chúng ta chắc cũng lo sợ không ít, chúng ta hãy
để ý đến hành động của người chủ chăn hôm này, khi ông
ta tìm được con chiên lạc, ông không nổi
giận lôi đình chưởi rủa, hay đánh đập nó cho bỏ ghét, nhưng
trái lại, ông ta đã âu yếu vác nó trên vai mình và mang nó
trở lại với đàn chiên, Thiên Chúa của
chúng ta cũng thế, Ngài cảm thấy thật là hạnh phúc hơn với 1 người con đi lạc và được trở về
còn hơn cả chín mươi chín người khác. Trong bài dụ ngôn hôm nay,
chúng ta có thể cảm
nhận được hình ảnh Người Mục Tử nhân lành biết yêu thương những con chiên trong bày của mình như nhau. Nhưng có một điểm chúng
ta cần phải chú ý: đó là Thiên Chúa, người Mục Tử nhân lành của chúng ta
luôn luôn để ý và yêu thương
chúng ta một cách vô
tận, vô điều kiện và không những chỉ sẵn sàng để đem chúng ta trở lại với
đàn chiên của Ngài, mà Ngài còn hân hoan, chờ đón tha thứ cho chúng ta sau những lần chúng ta tìm đường
trở về với Ngài.
Dụ ngôn hôm nay cũngh được áp dụng cho
những người đã vô tình hay cố ý đi lầm đường, lạc lối, hoặc những người
đã bị cám dỗ, sa ngã đã làm những điều qua
khủng khiếp cho
linh hồn họ phải xa lầy và lạc
lối. Tất cả sẽ được đón tiếp trở lại với niềm vui như nhau, Chúng ta có thể tự hỏi chính mình: Chúng ta có
đã sẵn sàng để tha thứ và tiếp nhận những người đã làm
những điều sai trái chúng
ta, không
phải chỉ là sự miễn cưỡng nhưng luôn là sự
sẵn sàng tha thứ với
tình yêu chân thật và niềm
vui mừng hân hoan.
Lạy Chúa, Chúa chính là
vị Mục Tử Nhân
Lành!, Xin dạy và thánh hóa chúng con biết
trở nên giống Chúa… Biết Tha Thứ, biết Yêu thương
Tue 2nd Week of Advent Is. 40:1-11; (Dec 10, 2013, )
Both readings today speak of God and Jesus as the Shepherd of his
people, especially of the weak and the lost. (The first reading from Isaiah is
particularly beautiful and should be read).
In the Gospel, Jesus gives a parable of the
shepherd, a parable about himself. He is a shepherd who has lost only one sheep
out of a hundred. Yet he leaves all the ‘good’ ones and goes in search of the
stray. It does not say why this one sheep wandered off. All that matters is
that this sheep has got lost and is separated from its shepherd. And, when He
finds it and brings it back, He is happier over this lost sheep than He is over
the ninety-nine who never wandered away.
There is probably
a little exaggeration here in this parable because, of course, the real
Shepherd loves all his sheep equally. But through this paraple Jesus wanted to
make a point that God loves us unconditionally and is not only ready to have us
back in the fold but He is also overjoyed to see us return to Him. God always
and ready to welcome us back whever we straye away from fro m Him.
We might ask
ourselves how ready are we to receive back those who have wronged us, not just
grudgingly but with joy. Lord, You
are the Good Shepherd!
REFLECTION
In
the first reading the prophet Isaiah speaks of Yahweh leading his people to
their homeland: "Like a shepherd he tends his flock: he gathers the lambs
in his arms, he carries them in his bosom, gently leading those that are with
young." At the appointed time John the Baptist prepared the people by
repentance for sins and baptism in water for the coming of the Messiah.
During
Advent we prepare for the joyful celebration of the birth of Godmade-Man. We
also prepare for his glorious Second Coming at the end of time.
How
do we prepare for his Second Coming? We do our best to live in accordance to
his commandments; we do our share in proclaiming the Good News of the Kingdom
of God; we do our share in seeking the stray in their way to the heavenly
kingdom.
No comments:
Post a Comment