Suy
Niệm Tin Mừng Luke 7:11-17 , Thứ Ba Tuần 24 Thường Niên
Nhiều người trong chúng ta đã chết rồi mà không biết. Chúng ta đã chết khi
chúng ta đã không
còn nắm bắt được những
ý nghĩa đích thực của cuộc sống, chúng ta thực sự đã chết,
mặc dù rằng khi
thân thể chúng ta di động,
còn hít thở không khí của trần gian. Chúng ta sống chẳng khác gì cái thây
ma, bởi vì
chúng ta như cái máy vô cảm chỉ biết làm việc
chăm chỉ, ăn uống và sống chỉ để thỏa mãn những dục vọng xác thịt của chúng ta,
chúng ta chạy
đua với vận tốc
cao mà không cần định hướng. Bởi vì nơi chúng
ta qua là những
bận rộn, chúng ta không bao giờ thật sự có thời giờ để suy nghĩ tất cả những gì cho cuộc sống.
Chúng ta có rất ít thời gian hoặc không có thời gian nào cho Thiên
Chúa. Lý do thâm
niên của chúng ta
là "Chúng ta quá bận rộn." Khi bệnh tật
nằm liệt giường, thật
tình mà nói đó là một ân
phúc và cũng là môt phúc lành được
ngụy trang để cho chúng ta được dừng lại và
tạm nghỉ để tính
đến cuộc sống của chúng ta và đó
cũng là một cơ hội để chúng ta có thể bắt đầu kiểm
tra cuộc sống,
để chúng ta tự hiểu được rằng những gì mới thực
sự là đièu quan trọng cho
cuộc sống của chúng ta.
Hôm nay Chúa Giêsu làm cho chàng thanh niên trẻ được sống
lại, Ngài cũng đang cố gắng làm
cho chúng ta được sống lại từ giấc ngủ vùi sâu trong cuộc sống hôm nay, Ngài mời gọi
chúng ta thức dậy để nhìn được bức tranh to hơn của cuộc sống. Con người chúng
ta đã được tạo ra, là
để SỐNG và
để YÊU,
được yêu. Tình yêu là những gì làm cho cuộc sống của chúng ta có
ý nghĩa. Tình
Yêu là để cho chính mình và cho người khác, như Chúa Kitô
đã làm. Chúng
ta hãy nên có "nỗi
sợ Thánh Thiện"
để được sống nhưng không sống
trong sự áp đảo quá nhiều của thế giới vật chất mà
chúng ta đã quên rằng thế giới này đang qua đi quá nhanh mà
chúng ta chỉ kẻ
đi qua đường. Chúng ta có thể còn sống trong cái thể xác hay hư mất của
chúng ta. Ngày
hôm nay Chúa Kitô đến để "lấp đầy cuộc sống của chúng ta" với niềm tin và tình
yêu. Vì khi
chúng ta mất đi cuộc sống của chúng ta, là khi chúng ta sẽ tìm thấy
nó và chúng
ta đã thật sự là còn sống.
Reflection
Many
of us are already dead without knowing it. When we have lost grasp of the true
meaning of life, we are actually dead, even if our bodies move around
physically. We are like zombies, working hard, eating and living just to
satisfy our concupiscence of the flesh, running the rat race without any
spiritual direction. We never really have time to think about what life is all
about. We have very little time or no time for God. Our perennial excuse is
"We are too busy." When sickness makes us bedridden, sometimes it is
a blessing in disguise for us to stop and pause, take account of our lives and
start examining what is really important in life. Today Jesus is also
attempting to resurrect us from our deep sleep, inviting us to wake up to see
the bigger picture of life. We were created, we LIVE in order to LOVE. Love is
what makes life meaningful. It is to give ourselves for others, as Christ has
done. Let us have this "holy fear" to be alive and not be overwhelmed
to dwell too much in the world that we forget that this world is passing and we
are just passing through. We may be physically alive but in a state of
eschatological death. Christ comes today to "fill our lives" with
faith and love. When we lose our life, we will find it and really be alive.
No comments:
Post a Comment