Suy Niệm Chúa Nhật 31 Thường Niên
Năm C
"Giakêu, mau xuống đi, hôm nay ta phải ở nhà ngươi."
Tại sao ông Giakêu đã ở trên một cái cây.? Thực tế mà nói, ông ta ở trên một cái cây vì ông ta quá thấp bé và ông ta muốn nhìn thấy Chúa Giếu khi Chúa Giêsu đi ngang qua. Nhưng biểu tượng này con cho chúng ta thấy ý nghĩa khác to lớn hơn nhiều.
Điều trước tiên là chúng ta phải lưu ý là ông Giakêu là một người giàu có và được kính trọng. Trong mắt thế giới, ông ấy là người thành công. Nhưng bất chấp sự giàu có của ông ta, ông ta hầu như có vẻ cảm thấy là mình như vẫn còn thiếu một thứ gì đó. Ông đã nghe nói về Chúa Giêsu và muốn biết về Ngài. Đoạn Tin Mừng hôm nay thật hấp dẫn bởi vì nó hẳn là một cảnh tượng bất thường khi thấy một người chủ đám thu thuế giàu có và thành đạt đã leo cây trước sự chứng kiến của đám đông. Thực tế, điều bất thường đó đã làm Chúa Giêsu lập tức nhận thấy điều này.
Chúa Giê-su cũng chú ý đến ông Giakêu vì một điều gì đó quan trọng nhiều hơn so với việc một người lớn tuổi và thành công leo lên cây. Chủ yếu việc Ông Giakêu được Chúa Giêsu để ý đến là vì Chúa Giêsu có thể đã cảm nhận được những ước muốn của ông và trái tim rộng mở của ông ta. Ông Giakêu, người giàu có và thành đạt này, có lẽ đang thiếu thốn một thứ gì đó và ông ta đã rất sốt sắng và mong muốn để có được nó. Ông ta đang khao khát Chúa Giêsu và ước muốn này đã được Chúa Giêsu đáp ứng với lòng từ bi và cảm nhận.
Bất kể chúng ta có “thành công” theo quan điểm của thế gian hay không, điều cần thiết là chúng ta cũng phải nhận ra một sự ước muốn nào đó vẫn chưa được thực hiện hoặc chưa được thỏa mãn trong lòng của mình. “Ước muốn chưa được thực hiện” đó ám chỉ bất cứ bằng cách nào đó mà chúng ta chưa hoàn toàn đặt Thiên Chúa làm trọng tâm của cuộc sống của chúng ta. Một số người trong chúng ta đang cố gắng thực hiện mong muốn này bằng nhiều cách theo nghĩa thế gian. Đó làm tìm cách thỏa mãn những đòi hỏi ham muốn của xác thịt như tiền, tình và danh vọng. Nhưng những ai giống như ông Giakêu sẽ nhận ra rằng Chúa Giêsu là câu trả lời. Và khi ai đó trong chúng ta đã nhận ra sự thật này, chúng ta chắc chắn sẽ tìm cách tìm gặp Chúa vả ở lại với Chúa bất kể khoảng khắc thời gian và chướing ngại trên đường.
Hôm nay, hãy suy ngẫm và tự hỏi chính mình một câu hỏi đơn giản là: Chúng ta đã sẵn sàng đi bao xa để gặp được Chúa Giêsu? Chúng ta có sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà chúng ta phải làm để được nhìn thấy Ngài, nghe thấy Ngài và ở với Ngài không? Điều này có thể là một hành động khiêm tốn và chúng ta có thể phải hành động một cách triệt để. Nếu chúng ta làm được như vậy chúng ta sẽ có thể kêu cầu đuọc lòng thương xót của Chúa chúng ta và Ngài sẽ đáp lại chúng ta với nhiều quảng đại giống như Ngài đã làm với ông Giakêu.
Lạy Chúa, chúng con mong muốn chọn Ngài trên hết mọi sự. Cầu xin Chúa giúp cho chúng con không bao giờ bị thu hút bởi những thứ của thế giới này nhiều hơn những gì mà chúng con đang Chúa lôi cuốn chúng con. Xin Chúa tăng them sự ham muốn của chúng con đối với Chúa và cho chúng con có can đảm chúng con cần để luôn trung thành với Chúa. Lạy Chúa chúng con yêu mến Ngài. Xin Chúa hãy gia tăng tình yêu của Chúng con. Chúa ơi, xin giúp chúng con tin vào Chúa*
Thirty-First Sunday in Ordinary
Time (Year C) Overcoming Obstacles
“Zacchaeus, come down quickly, for today I must stay at your house.” Luke 19:5
Zacchaeus was up a tree. Why? Practically speaking, he was up a tree because he was short and he wanted to see Jesus as Jesus passed by. But the symbolism reveals far greater meaning.
The first thing we must note is that Zacchaeus was a wealthy and well respected man. In the eyes of the world he was successful. But despite his wealth, it appears there was something missing. He heard about Jesus and desired to know Him. This passage is fascinating because it must have been an unusual sight to see a wealthy and successful man climbing a tree in the presence of a large crowd. In fact, it was so unusual that Jesus immediately noticed it.
Jesus also noticed Zacchaeus because of something far more significant than a grown man climbing a tree. Zacchaeus was noticed by Jesus primarily because Jesus was able to perceive the desire and openness of his heart. Zacchaeus, this wealthy and successful man, was missing something and he was zealous to obtain it. He longed for Jesus and this desire is fulfilled by the compassion of our Lord.
Regardless of whether or not you are “successful” from a worldly point of view, it’s essential that you, too, recognize the unfulfilled desire of your heart. That “unfulfilled desire” refers to any way that God is not fully the center of your life. Some people try to fulfill this desire in many worldly ways. But those who are like Zacchaeus will realize that Jesus is the answer. And when someone recognizes this fact, they will go to any length necessary to see Him and be with Him.
Reflect, today, upon a simple question: How far am I willing to go to see Jesus? Are you willing to do anything you have to so as to see Him, hear Him and be with Him? It may take an act of humility and you may have to act in a radical way. Doing so will call out to the heart of our Lord and He will respond to you with much generosity just as He did to Zacchaeus.
Lord, I desire to choose You above all things. May I never be drawn to the things of this world more than I am drawn to You. Increase my desire for You and give me the courage I need to be faithful to You always. I love You, dear Lord. Please increase my love. Jesus, I trust in You.
Qua các bài đọc hôm
nay, chúng ta nên tự hỏi, "Chúng ta có hiệp thông với Chúa không?" Để
trả lời câu hỏi đó, chúng ta phải hiểu ý nghĩa của việc hiệp thông với Chúa là
gì.
Bắt đầu từ Bài đọc thứ nhất trong Sách Đệ nhị luật, chúng ta đã nghe Ông Môisen đưa ra cho dân Chúa những quy tắc cần thiết để hiệp thông với Chúa. Bây giờ chúng ta biết rằng có một số người không thích các quy tắc. Họ nghĩ rằng có quá nhiều quy tắc trên thế giới này. Có những quy tắc phải tuân theo ở nhà, quy tắc ở nơi làm việc, quy tắc ở trường học, quy tắc trong chính phủ, quy tắc trong Giáo hội, quy tắc ở mọi nơi. Nhưng trong trường hợp này, nếu chúng ta coi trọng Sự cứu rỗi quý giá của mình, thì những quy tắc này là hoàn toàn bắt buộc. Chúng ta không thể uốn cong những quy tắc này, cũng không thể phớt lờ chúng. Để đảm bảo sự hiệp thông hoàn hảo với Chúa, Ông Môisen bắt đầu bài giảng huấn và dạy mọi người hãy kính sợ Chúa là Thiên Chúa. Có lẽ chúng ta không nên dùng từ 'sợ hãi'. Một số người Công giáo không thích nghe rằng chúng ta phải kính sợ Chúa. Đó là vì họ không hiểu ý nghĩa của 'yêu' so với 'sợ hãi'.
"Thiên Chúa là tình yêu thương, và những ai ở trong tình yêu thương thì ở trong Thiên Chúa, và Thiên Chúa ở trong họ. Tình yêu thương đã được hoàn thiện giữa chúng ta trong điều này: để chúng ta có thể dạn dĩ vào ngày phán xét, bởi vì chính Ngài mà chúng ta được sinh ra trong thế gian này. Không có sự sợ hãi trong tình yêu thương, nhưng tình yêu thương trọn vẹn loại trừ sự sợ hãi; vì sự sợ hãi liên quan đến hình phạt, và bất cứ ai sợ hãi thì không đạt đến sự hoàn hảo trong tình yêu thương." [1 Gioan 4:16b-19]
Nói cách khác, khi chúng ta biết đến Thiên Chúa và chúng ta được Chúa Thánh Linh thánh hóa để lớn lên trong tình yêu thương của Thiên Chúa, thì nỗi sợ hãi của chúng ta đối với Thiên Chúa sẽ biến mất. Chúng ta nhận ra rằng Thiên Chúa là Đấng tốt lành và công bằng. Ngài không phải là một người cha bạo hành thích trừng phạt con cái của Ngài. Bây giờ, chúng ta không nói rằng Ngài không trừng phạt con cái của Ngài vì đôi khi Ngài làm như vậy vì chúng ta đáng bị như vậy.
Trong vấn đề này, trong thư gửi cho tín hữu Do Thái có đoạn viết: "Hãy chịu thử thách để được sửa dạy. Thiên Chúa đối xử với anh em như con cái; vì có đứa con nào mà cha mẹ không sửa dạy? Nếu anh em không có sự sửa dạy, thì anh em là nhưng đứa con hoang chứ không phải con của Ngài. Hơn nữa, chúng ta có cha mẹ loài người sửa dạy chúng ta, và chúng ta tôn trọng họ. Chúng ta chẳng phải càng muốn phục tùng Cha của các linh hồn hơn sao? Vì cha mẹ chúng ta đã sửa dạy chúng ta trong một thời gian còn bé theo ý họ, nhưng Thiên Chúa sửa dạy chúng ta vì lợi ích của chúng ta, để chúng ta có thể chia sẻ sự thánh khiết của Ngài. Bây giờ, sự sửa dạy luôn có vẻ đau đớn khó chịu hơn là dễ chịu vào lúc đó, nhưng về sau sẽ mang lại hoa trái công bình và sự bình an cho những ai đã được rèn luyện bởi lời Chúa dạy." [Do Thái 12:7-11] Do đó, sự sợ hãi, liên quan đến sự sửa dạy, là một phần của quá trình thánh hóa tâm hồn. Khi người tin Chúa đạt đến một mức độ thánh khiết cao hơn, nỗi sợ hãi sẽ biến mất, thay vào đó là tình yêu đích thực trong Đấng Kitô.
Ông Môisen tiếp tục dạy, "Hãy giữ mọi luật lệ và điều răn để các ngươi được sống lâu, hãy cẩn thận tuân giữ Luật Chúa." Nói cách khác, không được bẻ cong các luật của Thiên Chúa. Sự kiên trì là cần thiết, cho đến cùng. Sau cùng ông Môisen ra lệnh cho dân chúng phải ghi nhớ trong lòng họ rằng Thiên Chúa là Một và họ phải yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn và hết sức lực. Đây là sự tận hiến hoàn toàn cho Chúa, sống vì Chúa, sống với Chúa và sống nhờ Chúa. Không có gì được thực hiện nếu không có Chúa! Khi Thiên Chúa ngự trong các tín hữu thông qua Chúa Thánh Linh của Ngài, mọi suy nghĩ, lời nói và hành động của các tín hữu phải thánh khiết như Chúa là thánh khiết. Các tín hữu phải tỏa sáng trong tình yêu thương như Chúa là tình yêu thương. Đó là sự hiệp thông hoàn hảo với Chúa.
Bây giờ mọi thứ đã thay đổi một chút kể từ thời Môisen. Có ai trong số chúng ta đã 'nhận thấy' điều đó không? Vào thời ông Môisen, dân do thái muốn đến với Chúa phải qua các thầy thượng tế. Vì tất cả chúng ta ai cũng đều phải chết, nên khi một số thầy thượng tế đã chết, hoặc vì tuổi già hoặc vì bệnh tật. Điều đó có nghĩa là phải có một thầy thượng tế khác cầu thay cho họ với Chúa. Nhưng giờ đây, chúng ta có Chúa Giêsu là thầy thượng tế hoàn hảo của chúng ta thông qua chức tư tế vĩnh cửu của Ngài theo Dòng Mên-chi-xê-đéc. [Do Thai 5:6, 7:17, 21] Ngài có thể cứu những ai đến gần Chúa qua Ngài trong mọi thời đại, vì Ngài luôn sống để cầu thay cho chúng ta. Chúng ta có những thầy thượng tế thượng phẩm tốt nhất trong tất cả các thầy thượng tế. Chúa Chúa Giêsu là Đấng thánh khiết, không tì vết, không ô uế, tách biệt khỏi tội nhân, được tôn cao hơn các tầng trời. Ngài không phải dâng lễ hy sinh ngày này qua ngày khác cho chính mình và cho người khác như các thầy thượng tế của Giao ước Cũ phải làm. Ngài đã làm của lễ hoàn hảo một lần cho tất cả khi Ngài hiến dâng chính mình như Chiên Con hy sinh trên Thánh giá.
Để giúp tâm linh của chúng ta được thăng tiến hằng ngày và giúp chúng ta có thể tận hưởng sự hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa, chúng ta có Chúa Giêsu, vị tư tế thượng phẩm hoàn hảo, Đấng Trung gian duy nhất giữa Thiên Chúa và con người. [1 Tim. 2:5]
Bài Tin Mừng hôm nay dạy chúng ta rằng sự hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa có thể đạt được thông qua hai luật thiêng liêng. Trước tiên, chúng ta phải "yêu mến Chúa là Thiên Chúa chúng ta hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực". Sau đó, chúng ta phải "yêu người lân cận như chính mình". Đây là hai Điều răn tóm tắt tất cả các Điều răn khác của Thiên Chúa. Không có Điều răn nào khác lớn hơn những Điều răn này.
Những Điều răn này quan trọng hơn bất kỳ lễ vật hay hy lễ hy sinh nào. Nếu một người không có tình yêu, người đó chẳng có gì cả. Nếu một người dành thời gian cầu nguyện nhưng không thể thể hiện tình yêu đối với người lân cận, người đó không có tình yêu đích thực trong mình, và Thiên Chúa cũng không ngự trong người đó. Vì Thiên Chúa là tình yêu và những ai ngự trong tình yêu thì ngự trong Thiên Chúa. Họ quan tâm đến người lân cận của mình. Họ vươn tới họ. Họ hỗ trợ nhau. Họ khuyến khích nhau trong kiên trì.
Nếu chúng ta tuân theo hai Điều răn yêu thương, thì sự hiệp thông hằng ngày của chúng ta với Chúa đang được hoàn thiện qua Chúa Kitô, với Chúa Kitô và trong Chúa Kitô. Nếu chúng ta tuân theo hai Điều răn yêu thương, thì chúng ta không còn xa Vương quốc của Chúa nữa.
Tuần này, chúng ta hãy suy ngẫm về tình trạng hiệp thông hằng ngày của chúng ta với Chúa. Chúng ta có đang ở nơi chúng ta nên ở trong sự tăng trưởng tâm linh của mình, nơi Chúa Giêsu muốn chúng ta ở vì vinh quang của Cha trên trời không? Nếu chúng ta đang ở nơi đó, thì chúng ta nên kiên trì trong ân sủng của Chúa. Nếu chúng ta chưa ở nơi đó, thì chúng ta nên cầu xin Chúa Giêsu sai Chúa Thánh Thần của Ngài đến để hướng dẫn chúng ta trên con đường đúng đắn để chúng ta có thể đạt được sự thánh khiết mà Chúa Cha tìm kiếm nơi tất cả con cái của Ngài.
My Homily for 31st Sunday in
Ordinary Time - on the Gospel
Few years ago, when we were kids about ten or eleven years old, our family lived next to the church. I remember, the day when our new bishop first come to visit our parish, many people came to welcome him, including people from other close by parishes, even non-Catholics came to see him for the curiosity. Because of large number of people standing outside of the church line up and ready to welcome him. We were kids and had to line up behind the adults and other group…. We can’t see anything in the front.
Do you know what we did? We went home and climb up on the big and tall tree so we can see everything… we wanted to see the face of our new bishop. Who some of you may know. He was the late Cardinal Francis Xavier Thuan Nguyen. And the church is working and in process for his canonization.
In today’s gospel, we see Zacchaeus who is a chief tax collector of the city of Jericho, who would have been very rich by those days’ standards. We know the chief tax collector was not a worker on a fixed salary; he was the business man; he had his own taxing business enterprise.
During time of Jesus, The Roman administration would levy a city the amount of money they expected the city to contribute in a year. The chief tax collector such as Zacchaeus would pay that amount to the Roman authorities and then have the sole right and freedom to impose and collect taxes from the people of the city.
He himself determined how much each person would pay. He would employ the actual tax collection agents to go round and collect the taxes. Whatever money they collected over and above the lump sum he paid to the Roman administrator was his profit.
Though the chief tax collector made a lot of money, he was hated in the city, not only because he overtaxed the people, but also because he was helping the enemies, the Romans to exploit his own people, he was regarded as a public sinner, as a traitor and as someone unclean before God.
We can see that, although Zacchaeus was doing well financially, but, this chief tax collector lived a life of loneliness, alienated from his own people and alienated from God. Like us when we were kids, we fascinated with the new young and handsome bishop who came to visit us at our small church, Zacchaeus was fascinated with Jesus, this poor Galilean who enjoyed the goodwill and the loyalty of the people.
Zacchaeus had heard a lots good thing about this man Jesus and he is anxious and would love to find out. But how a wealthy man of his stature could be seen in the crowd with the same people he has robbed year after year to amass his wealth. He thought of a way to see Jesus without anybody seeing him. Like my brother and I, he would climb a tree and hide himself up there so he can see everything below.
This was something for people below him to do, for tree climbing was something for only boys and slaves. If someone in the crowd have spotted him first on the tree, Can you imagine the shame and embarrassment he must have felt to be spotted up on that tree?
The people must have jeered at him. But the jeering stopped as Jesus looked at Zacchaeus up there on the tree and spoke to him: “Zacchaeus, hurry and come down; for I must stay at your house today” (Luke 19:5). He hurried down the tree with a big smile on his face and the crowd made way for him as he went to hug Jesus and lead the way to his house.
At the dinner Jesus did not preach to Zacchaeus that he must repent or go to hell. But his non-judgmental and unconditional acceptance of the sinful Zacchaeus spoke more eloquently to his heart than the best sermon ever could. Zacchaeus stood up and said to the Lord in full view of everybody:
“Look, half of my possessions, Lord, I will give to the poor; and if I have defrauded anyone of anything, I will pay back four times as much” (Luke 19: 8).
By giving half of his
wealth to the poor and using the other half to repay fourfold all those he had
defrauded, Zacchaeus’ wealth would be all but gone. Who needs all that money
when you have found a meaningful life?
Jesus told Zacchaeus, "Today salvation has come to this house." Jesus is saying the same thing to us right now. This is our great "today". This is our hour of salvation. Jesus is here, He is calling us, and He is inviting us to his holy table. He is reaching out to us in active, accepting love, though perhaps we have done little or nothing at all to merit such love. He is here for no other purpose than to seek out and to save people like us, who without him, are drowning in the ocean of sin, without hope and lost. There are many Zacchaeus-men and women hiding on the tree under which we pass every day.
Jesus challenges us to look up and invite them to a meal. We must take the first step to reach out to them because many of them have been so intimidated by religious enthusiasts that they have resigned themselves to their fate. When we invite them with unconditional and non-judgmental love to share a meal with us or have a drink with us, we might be surprised to see that we are spreading the Good News of God’s love in a way that touches their hearts more than any amount of preaching can do.
"Giakêu, mau xuống đi, hôm nay ta phải ở nhà ngươi."
Tại sao ông Giakêu đã ở trên một cái cây.? Thực tế mà nói, ông ta ở trên một cái cây vì ông ta quá thấp bé và ông ta muốn nhìn thấy Chúa Giếu khi Chúa Giêsu đi ngang qua. Nhưng biểu tượng này con cho chúng ta thấy ý nghĩa khác to lớn hơn nhiều.
Điều trước tiên là chúng ta phải lưu ý là ông Giakêu là một người giàu có và được kính trọng. Trong mắt thế giới, ông ấy là người thành công. Nhưng bất chấp sự giàu có của ông ta, ông ta hầu như có vẻ cảm thấy là mình như vẫn còn thiếu một thứ gì đó. Ông đã nghe nói về Chúa Giêsu và muốn biết về Ngài. Đoạn Tin Mừng hôm nay thật hấp dẫn bởi vì nó hẳn là một cảnh tượng bất thường khi thấy một người chủ đám thu thuế giàu có và thành đạt đã leo cây trước sự chứng kiến của đám đông. Thực tế, điều bất thường đó đã làm Chúa Giêsu lập tức nhận thấy điều này.
Chúa Giê-su cũng chú ý đến ông Giakêu vì một điều gì đó quan trọng nhiều hơn so với việc một người lớn tuổi và thành công leo lên cây. Chủ yếu việc Ông Giakêu được Chúa Giêsu để ý đến là vì Chúa Giêsu có thể đã cảm nhận được những ước muốn của ông và trái tim rộng mở của ông ta. Ông Giakêu, người giàu có và thành đạt này, có lẽ đang thiếu thốn một thứ gì đó và ông ta đã rất sốt sắng và mong muốn để có được nó. Ông ta đang khao khát Chúa Giêsu và ước muốn này đã được Chúa Giêsu đáp ứng với lòng từ bi và cảm nhận.
Bất kể chúng ta có “thành công” theo quan điểm của thế gian hay không, điều cần thiết là chúng ta cũng phải nhận ra một sự ước muốn nào đó vẫn chưa được thực hiện hoặc chưa được thỏa mãn trong lòng của mình. “Ước muốn chưa được thực hiện” đó ám chỉ bất cứ bằng cách nào đó mà chúng ta chưa hoàn toàn đặt Thiên Chúa làm trọng tâm của cuộc sống của chúng ta. Một số người trong chúng ta đang cố gắng thực hiện mong muốn này bằng nhiều cách theo nghĩa thế gian. Đó làm tìm cách thỏa mãn những đòi hỏi ham muốn của xác thịt như tiền, tình và danh vọng. Nhưng những ai giống như ông Giakêu sẽ nhận ra rằng Chúa Giêsu là câu trả lời. Và khi ai đó trong chúng ta đã nhận ra sự thật này, chúng ta chắc chắn sẽ tìm cách tìm gặp Chúa vả ở lại với Chúa bất kể khoảng khắc thời gian và chướing ngại trên đường.
Hôm nay, hãy suy ngẫm và tự hỏi chính mình một câu hỏi đơn giản là: Chúng ta đã sẵn sàng đi bao xa để gặp được Chúa Giêsu? Chúng ta có sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà chúng ta phải làm để được nhìn thấy Ngài, nghe thấy Ngài và ở với Ngài không? Điều này có thể là một hành động khiêm tốn và chúng ta có thể phải hành động một cách triệt để. Nếu chúng ta làm được như vậy chúng ta sẽ có thể kêu cầu đuọc lòng thương xót của Chúa chúng ta và Ngài sẽ đáp lại chúng ta với nhiều quảng đại giống như Ngài đã làm với ông Giakêu.
Lạy Chúa, chúng con mong muốn chọn Ngài trên hết mọi sự. Cầu xin Chúa giúp cho chúng con không bao giờ bị thu hút bởi những thứ của thế giới này nhiều hơn những gì mà chúng con đang Chúa lôi cuốn chúng con. Xin Chúa tăng them sự ham muốn của chúng con đối với Chúa và cho chúng con có can đảm chúng con cần để luôn trung thành với Chúa. Lạy Chúa chúng con yêu mến Ngài. Xin Chúa hãy gia tăng tình yêu của Chúng con. Chúa ơi, xin giúp chúng con tin vào Chúa*
“Zacchaeus, come down quickly, for today I must stay at your house.” Luke 19:5
Zacchaeus was up a tree. Why? Practically speaking, he was up a tree because he was short and he wanted to see Jesus as Jesus passed by. But the symbolism reveals far greater meaning.
The first thing we must note is that Zacchaeus was a wealthy and well respected man. In the eyes of the world he was successful. But despite his wealth, it appears there was something missing. He heard about Jesus and desired to know Him. This passage is fascinating because it must have been an unusual sight to see a wealthy and successful man climbing a tree in the presence of a large crowd. In fact, it was so unusual that Jesus immediately noticed it.
Jesus also noticed Zacchaeus because of something far more significant than a grown man climbing a tree. Zacchaeus was noticed by Jesus primarily because Jesus was able to perceive the desire and openness of his heart. Zacchaeus, this wealthy and successful man, was missing something and he was zealous to obtain it. He longed for Jesus and this desire is fulfilled by the compassion of our Lord.
Regardless of whether or not you are “successful” from a worldly point of view, it’s essential that you, too, recognize the unfulfilled desire of your heart. That “unfulfilled desire” refers to any way that God is not fully the center of your life. Some people try to fulfill this desire in many worldly ways. But those who are like Zacchaeus will realize that Jesus is the answer. And when someone recognizes this fact, they will go to any length necessary to see Him and be with Him.
Reflect, today, upon a simple question: How far am I willing to go to see Jesus? Are you willing to do anything you have to so as to see Him, hear Him and be with Him? It may take an act of humility and you may have to act in a radical way. Doing so will call out to the heart of our Lord and He will respond to you with much generosity just as He did to Zacchaeus.
Lord, I desire to choose You above all things. May I never be drawn to the things of this world more than I am drawn to You. Increase my desire for You and give me the courage I need to be faithful to You always. I love You, dear Lord. Please increase my love. Jesus, I trust in You.
Bắt đầu từ Bài đọc thứ nhất trong Sách Đệ nhị luật, chúng ta đã nghe Ông Môisen đưa ra cho dân Chúa những quy tắc cần thiết để hiệp thông với Chúa. Bây giờ chúng ta biết rằng có một số người không thích các quy tắc. Họ nghĩ rằng có quá nhiều quy tắc trên thế giới này. Có những quy tắc phải tuân theo ở nhà, quy tắc ở nơi làm việc, quy tắc ở trường học, quy tắc trong chính phủ, quy tắc trong Giáo hội, quy tắc ở mọi nơi. Nhưng trong trường hợp này, nếu chúng ta coi trọng Sự cứu rỗi quý giá của mình, thì những quy tắc này là hoàn toàn bắt buộc. Chúng ta không thể uốn cong những quy tắc này, cũng không thể phớt lờ chúng. Để đảm bảo sự hiệp thông hoàn hảo với Chúa, Ông Môisen bắt đầu bài giảng huấn và dạy mọi người hãy kính sợ Chúa là Thiên Chúa. Có lẽ chúng ta không nên dùng từ 'sợ hãi'. Một số người Công giáo không thích nghe rằng chúng ta phải kính sợ Chúa. Đó là vì họ không hiểu ý nghĩa của 'yêu' so với 'sợ hãi'.
"Thiên Chúa là tình yêu thương, và những ai ở trong tình yêu thương thì ở trong Thiên Chúa, và Thiên Chúa ở trong họ. Tình yêu thương đã được hoàn thiện giữa chúng ta trong điều này: để chúng ta có thể dạn dĩ vào ngày phán xét, bởi vì chính Ngài mà chúng ta được sinh ra trong thế gian này. Không có sự sợ hãi trong tình yêu thương, nhưng tình yêu thương trọn vẹn loại trừ sự sợ hãi; vì sự sợ hãi liên quan đến hình phạt, và bất cứ ai sợ hãi thì không đạt đến sự hoàn hảo trong tình yêu thương." [1 Gioan 4:16b-19]
Nói cách khác, khi chúng ta biết đến Thiên Chúa và chúng ta được Chúa Thánh Linh thánh hóa để lớn lên trong tình yêu thương của Thiên Chúa, thì nỗi sợ hãi của chúng ta đối với Thiên Chúa sẽ biến mất. Chúng ta nhận ra rằng Thiên Chúa là Đấng tốt lành và công bằng. Ngài không phải là một người cha bạo hành thích trừng phạt con cái của Ngài. Bây giờ, chúng ta không nói rằng Ngài không trừng phạt con cái của Ngài vì đôi khi Ngài làm như vậy vì chúng ta đáng bị như vậy.
Trong vấn đề này, trong thư gửi cho tín hữu Do Thái có đoạn viết: "Hãy chịu thử thách để được sửa dạy. Thiên Chúa đối xử với anh em như con cái; vì có đứa con nào mà cha mẹ không sửa dạy? Nếu anh em không có sự sửa dạy, thì anh em là nhưng đứa con hoang chứ không phải con của Ngài. Hơn nữa, chúng ta có cha mẹ loài người sửa dạy chúng ta, và chúng ta tôn trọng họ. Chúng ta chẳng phải càng muốn phục tùng Cha của các linh hồn hơn sao? Vì cha mẹ chúng ta đã sửa dạy chúng ta trong một thời gian còn bé theo ý họ, nhưng Thiên Chúa sửa dạy chúng ta vì lợi ích của chúng ta, để chúng ta có thể chia sẻ sự thánh khiết của Ngài. Bây giờ, sự sửa dạy luôn có vẻ đau đớn khó chịu hơn là dễ chịu vào lúc đó, nhưng về sau sẽ mang lại hoa trái công bình và sự bình an cho những ai đã được rèn luyện bởi lời Chúa dạy." [Do Thái 12:7-11] Do đó, sự sợ hãi, liên quan đến sự sửa dạy, là một phần của quá trình thánh hóa tâm hồn. Khi người tin Chúa đạt đến một mức độ thánh khiết cao hơn, nỗi sợ hãi sẽ biến mất, thay vào đó là tình yêu đích thực trong Đấng Kitô.
Ông Môisen tiếp tục dạy, "Hãy giữ mọi luật lệ và điều răn để các ngươi được sống lâu, hãy cẩn thận tuân giữ Luật Chúa." Nói cách khác, không được bẻ cong các luật của Thiên Chúa. Sự kiên trì là cần thiết, cho đến cùng. Sau cùng ông Môisen ra lệnh cho dân chúng phải ghi nhớ trong lòng họ rằng Thiên Chúa là Một và họ phải yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn và hết sức lực. Đây là sự tận hiến hoàn toàn cho Chúa, sống vì Chúa, sống với Chúa và sống nhờ Chúa. Không có gì được thực hiện nếu không có Chúa! Khi Thiên Chúa ngự trong các tín hữu thông qua Chúa Thánh Linh của Ngài, mọi suy nghĩ, lời nói và hành động của các tín hữu phải thánh khiết như Chúa là thánh khiết. Các tín hữu phải tỏa sáng trong tình yêu thương như Chúa là tình yêu thương. Đó là sự hiệp thông hoàn hảo với Chúa.
Bây giờ mọi thứ đã thay đổi một chút kể từ thời Môisen. Có ai trong số chúng ta đã 'nhận thấy' điều đó không? Vào thời ông Môisen, dân do thái muốn đến với Chúa phải qua các thầy thượng tế. Vì tất cả chúng ta ai cũng đều phải chết, nên khi một số thầy thượng tế đã chết, hoặc vì tuổi già hoặc vì bệnh tật. Điều đó có nghĩa là phải có một thầy thượng tế khác cầu thay cho họ với Chúa. Nhưng giờ đây, chúng ta có Chúa Giêsu là thầy thượng tế hoàn hảo của chúng ta thông qua chức tư tế vĩnh cửu của Ngài theo Dòng Mên-chi-xê-đéc. [Do Thai 5:6, 7:17, 21] Ngài có thể cứu những ai đến gần Chúa qua Ngài trong mọi thời đại, vì Ngài luôn sống để cầu thay cho chúng ta. Chúng ta có những thầy thượng tế thượng phẩm tốt nhất trong tất cả các thầy thượng tế. Chúa Chúa Giêsu là Đấng thánh khiết, không tì vết, không ô uế, tách biệt khỏi tội nhân, được tôn cao hơn các tầng trời. Ngài không phải dâng lễ hy sinh ngày này qua ngày khác cho chính mình và cho người khác như các thầy thượng tế của Giao ước Cũ phải làm. Ngài đã làm của lễ hoàn hảo một lần cho tất cả khi Ngài hiến dâng chính mình như Chiên Con hy sinh trên Thánh giá.
Để giúp tâm linh của chúng ta được thăng tiến hằng ngày và giúp chúng ta có thể tận hưởng sự hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa, chúng ta có Chúa Giêsu, vị tư tế thượng phẩm hoàn hảo, Đấng Trung gian duy nhất giữa Thiên Chúa và con người. [1 Tim. 2:5]
Bài Tin Mừng hôm nay dạy chúng ta rằng sự hiệp thông trọn vẹn với Thiên Chúa có thể đạt được thông qua hai luật thiêng liêng. Trước tiên, chúng ta phải "yêu mến Chúa là Thiên Chúa chúng ta hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực". Sau đó, chúng ta phải "yêu người lân cận như chính mình". Đây là hai Điều răn tóm tắt tất cả các Điều răn khác của Thiên Chúa. Không có Điều răn nào khác lớn hơn những Điều răn này.
Những Điều răn này quan trọng hơn bất kỳ lễ vật hay hy lễ hy sinh nào. Nếu một người không có tình yêu, người đó chẳng có gì cả. Nếu một người dành thời gian cầu nguyện nhưng không thể thể hiện tình yêu đối với người lân cận, người đó không có tình yêu đích thực trong mình, và Thiên Chúa cũng không ngự trong người đó. Vì Thiên Chúa là tình yêu và những ai ngự trong tình yêu thì ngự trong Thiên Chúa. Họ quan tâm đến người lân cận của mình. Họ vươn tới họ. Họ hỗ trợ nhau. Họ khuyến khích nhau trong kiên trì.
Nếu chúng ta tuân theo hai Điều răn yêu thương, thì sự hiệp thông hằng ngày của chúng ta với Chúa đang được hoàn thiện qua Chúa Kitô, với Chúa Kitô và trong Chúa Kitô. Nếu chúng ta tuân theo hai Điều răn yêu thương, thì chúng ta không còn xa Vương quốc của Chúa nữa.
Tuần này, chúng ta hãy suy ngẫm về tình trạng hiệp thông hằng ngày của chúng ta với Chúa. Chúng ta có đang ở nơi chúng ta nên ở trong sự tăng trưởng tâm linh của mình, nơi Chúa Giêsu muốn chúng ta ở vì vinh quang của Cha trên trời không? Nếu chúng ta đang ở nơi đó, thì chúng ta nên kiên trì trong ân sủng của Chúa. Nếu chúng ta chưa ở nơi đó, thì chúng ta nên cầu xin Chúa Giêsu sai Chúa Thánh Thần của Ngài đến để hướng dẫn chúng ta trên con đường đúng đắn để chúng ta có thể đạt được sự thánh khiết mà Chúa Cha tìm kiếm nơi tất cả con cái của Ngài.
Few years ago, when we were kids about ten or eleven years old, our family lived next to the church. I remember, the day when our new bishop first come to visit our parish, many people came to welcome him, including people from other close by parishes, even non-Catholics came to see him for the curiosity. Because of large number of people standing outside of the church line up and ready to welcome him. We were kids and had to line up behind the adults and other group…. We can’t see anything in the front.
Do you know what we did? We went home and climb up on the big and tall tree so we can see everything… we wanted to see the face of our new bishop. Who some of you may know. He was the late Cardinal Francis Xavier Thuan Nguyen. And the church is working and in process for his canonization.
In today’s gospel, we see Zacchaeus who is a chief tax collector of the city of Jericho, who would have been very rich by those days’ standards. We know the chief tax collector was not a worker on a fixed salary; he was the business man; he had his own taxing business enterprise.
During time of Jesus, The Roman administration would levy a city the amount of money they expected the city to contribute in a year. The chief tax collector such as Zacchaeus would pay that amount to the Roman authorities and then have the sole right and freedom to impose and collect taxes from the people of the city.
He himself determined how much each person would pay. He would employ the actual tax collection agents to go round and collect the taxes. Whatever money they collected over and above the lump sum he paid to the Roman administrator was his profit.
Though the chief tax collector made a lot of money, he was hated in the city, not only because he overtaxed the people, but also because he was helping the enemies, the Romans to exploit his own people, he was regarded as a public sinner, as a traitor and as someone unclean before God.
We can see that, although Zacchaeus was doing well financially, but, this chief tax collector lived a life of loneliness, alienated from his own people and alienated from God. Like us when we were kids, we fascinated with the new young and handsome bishop who came to visit us at our small church, Zacchaeus was fascinated with Jesus, this poor Galilean who enjoyed the goodwill and the loyalty of the people.
Zacchaeus had heard a lots good thing about this man Jesus and he is anxious and would love to find out. But how a wealthy man of his stature could be seen in the crowd with the same people he has robbed year after year to amass his wealth. He thought of a way to see Jesus without anybody seeing him. Like my brother and I, he would climb a tree and hide himself up there so he can see everything below.
This was something for people below him to do, for tree climbing was something for only boys and slaves. If someone in the crowd have spotted him first on the tree, Can you imagine the shame and embarrassment he must have felt to be spotted up on that tree?
The people must have jeered at him. But the jeering stopped as Jesus looked at Zacchaeus up there on the tree and spoke to him: “Zacchaeus, hurry and come down; for I must stay at your house today” (Luke 19:5). He hurried down the tree with a big smile on his face and the crowd made way for him as he went to hug Jesus and lead the way to his house.
At the dinner Jesus did not preach to Zacchaeus that he must repent or go to hell. But his non-judgmental and unconditional acceptance of the sinful Zacchaeus spoke more eloquently to his heart than the best sermon ever could. Zacchaeus stood up and said to the Lord in full view of everybody:
“Look, half of my possessions, Lord, I will give to the poor; and if I have defrauded anyone of anything, I will pay back four times as much” (Luke 19: 8).
Jesus told Zacchaeus, "Today salvation has come to this house." Jesus is saying the same thing to us right now. This is our great "today". This is our hour of salvation. Jesus is here, He is calling us, and He is inviting us to his holy table. He is reaching out to us in active, accepting love, though perhaps we have done little or nothing at all to merit such love. He is here for no other purpose than to seek out and to save people like us, who without him, are drowning in the ocean of sin, without hope and lost. There are many Zacchaeus-men and women hiding on the tree under which we pass every day.
Jesus challenges us to look up and invite them to a meal. We must take the first step to reach out to them because many of them have been so intimidated by religious enthusiasts that they have resigned themselves to their fate. When we invite them with unconditional and non-judgmental love to share a meal with us or have a drink with us, we might be surprised to see that we are spreading the Good News of God’s love in a way that touches their hearts more than any amount of preaching can do.

No comments:
Post a Comment