Suy Niệm Tin Mừng
Thứ Tư tuần 32 Thường Niên
Bài Tin Mừng hôm nay Thánh Luca kể lại cho chúng ta câu chuyện với rất nhiều ý nghĩa thần học, nhưng hôm nay chúng ta chỉ có thể chú trọng đến một vài điểm để suy ngẫm.
Những phép lạ chữa bệnh của Chúa Giêsu biểu hiện cho chúng ta biết được ơn cứu độ. Vào thời Chúa Giêsu, bệnh phong cùi là một căn bệnh khủng khiếp dễ lây, không có loại thuốc nào để chữa hết, vì vậy nếu chữa được một người khỏi hết căn bệnh này chẳng khác gì việc làm cho người chết được sống lại.
Chúng ta có thể không phải chịu đau khổ và bị bệnh nan y như những người phong cùi trong câu chuyện hôm nay, nhưng dù vậy, chúng ta cũng đang ở trong một tình trạng giống như những người phong cùi này. Giống như họ, chúng ta đang cần sự cứu rỗi, sự an ủi, sự chữa lành và hy vọng mà Chúa Giêsu mang lại. Mỗi phần của câu chuyện hôm nay rất thích hợp với đời sống tâm linh và đức tin mà chúng ta hôm đang cố gắng sống.
Thánh Luca diễn kể về câu chuyện này một cách rất giản dị, không có gì gợi cảm cho sự hấp dẫn, ngoạn mục. Nhưng quyền năng và sự khôn ngoan của Thiên Chúa không cần đến những điều ngoạn mục, hấp dẫn hay tuyệt vời để giới thiệu nó. Cũng vậy, trong cuộc sống của chúng ta, Thiên Chúa đã làm việc theo một cách đơn sơ, giản dị và với sự khôn ngoan của Ngài đã chữa lành và cứu khỏi chúng ta. Tin tưởng là chữa được bệnh: tất cả những gì Chúa Giêsu đã đòi hỏi những người phong cùi phải làm những gì họ phải làm theo như luật định một khi họ đã được chữa lành. Như thế chúng ta cũng vậy, nếu Chúa Giêsu nói với chúng : "Hãy tin rằng bạn đã được chữa lành, và hãy hành động một cách cho tương ứng." Tất cả, Chúa Giêsu chỉ đòi hỏi nơi chúng ta là niềm tin và hy vọng.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con tin tưởng nơi Chúa và xin giúp củng cố lòng tin yếu đuối của chúng con.
Bài Tin Mừng hôm nay Thánh Luca kể lại cho chúng ta câu chuyện với rất nhiều ý nghĩa thần học, nhưng hôm nay chúng ta chỉ có thể chú trọng đến một vài điểm để suy ngẫm.
Những phép lạ chữa bệnh của Chúa Giêsu biểu hiện cho chúng ta biết được ơn cứu độ. Vào thời Chúa Giêsu, bệnh phong cùi là một căn bệnh khủng khiếp dễ lây, không có loại thuốc nào để chữa hết, vì vậy nếu chữa được một người khỏi hết căn bệnh này chẳng khác gì việc làm cho người chết được sống lại.
Chúng ta có thể không phải chịu đau khổ và bị bệnh nan y như những người phong cùi trong câu chuyện hôm nay, nhưng dù vậy, chúng ta cũng đang ở trong một tình trạng giống như những người phong cùi này. Giống như họ, chúng ta đang cần sự cứu rỗi, sự an ủi, sự chữa lành và hy vọng mà Chúa Giêsu mang lại. Mỗi phần của câu chuyện hôm nay rất thích hợp với đời sống tâm linh và đức tin mà chúng ta hôm đang cố gắng sống.
Thánh Luca diễn kể về câu chuyện này một cách rất giản dị, không có gì gợi cảm cho sự hấp dẫn, ngoạn mục. Nhưng quyền năng và sự khôn ngoan của Thiên Chúa không cần đến những điều ngoạn mục, hấp dẫn hay tuyệt vời để giới thiệu nó. Cũng vậy, trong cuộc sống của chúng ta, Thiên Chúa đã làm việc theo một cách đơn sơ, giản dị và với sự khôn ngoan của Ngài đã chữa lành và cứu khỏi chúng ta. Tin tưởng là chữa được bệnh: tất cả những gì Chúa Giêsu đã đòi hỏi những người phong cùi phải làm những gì họ phải làm theo như luật định một khi họ đã được chữa lành. Như thế chúng ta cũng vậy, nếu Chúa Giêsu nói với chúng : "Hãy tin rằng bạn đã được chữa lành, và hãy hành động một cách cho tương ứng." Tất cả, Chúa Giêsu chỉ đòi hỏi nơi chúng ta là niềm tin và hy vọng.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con tin tưởng nơi Chúa và xin giúp củng cố lòng tin yếu đuối của chúng con.
Reflection:
In this story of the Ten Lepers, Luke has included much theology: we can only select a few points for reflection.
The healing miracles of Jesus signify salvation. At the time of Jesus, leprosy was such a terrible disease that curing a person from it was equivalent to raising him from the dead. We may not suffer as the people in the miracle stories of the Gospel suffer, but we are nevertheless in the same situation as they are. Like them, we are in need of the salvation and the comfort, the healing and the hope which Jesus brings. Every part of the story of the Ten Lepers is very pertinent to our own spiritual lives and the faith we try to live.
Luke tells the story very simply: nothing spectacular or strange happens. God’s power and wisdom do not need anything spectacular or wonderful to recommend it. So, too, in our own lives, God works in simple and wise ways to heal and save us. Believing is healing: all that Jesus demands of the lepers is to do what they had to do once they have been cured. It is almost as if Jesus had said: “Believe that you have already been healed and act accordingly.” All Jesus demands of them is faith and hope.
Lord, I believe: help my unbelief.
· Leprosy: A person with leprosy would often be disfigured. There could be a terrible stench due to rotting flesh. Parts of a person’s body would fall off. It could be a very gradual and painful death. However, perhaps the greatest agony suffered by those with leprosy in the time of Christ was the isolation. Fear of contagion led family and friends to ostracize them from their communities. They had to live either with other lepers or alone. Those with leprosy had to face their dreadful fate daily. They knew they needed a miracle. For most of them, however, miracles were in short supply. The temptation to despair was probably never far from them.
In the Gospel reading the Lord cures ten lepers. Only one returns to thank and praise God and this one was a Samaritan, "Were not all ten healed? Where are the other nine? Was no one found to return and give praise to God but this alien?"
Only one of the ten cured of their leprosy came back to thank Jesus. His was the complete healing because of his deep faith and gratitude. This one was a Samaritan, an outcast not only because of his leprosy but also because of his different background. Luke wished to point out the ingratitude of Jesus' own people in contrast with that of the Samaritan, "Was no one found to return and give praise to God but this alien?"
What makes us remiss in expressing gratitude and praise to God for all the good gifts he has given us? Are we just too busy? Do we not appreciate the goodness of his gifts, that our life and all else are his free loving gifts to us? Or do we feel at times that these talents and achievements are really ours, and ours alone?
Life is full of blessings. We always hear this not only from priests but from a lot of people and yet do we firmly agree? With most of the things or achievements we have we think "I" worked for it that's why "I" have it. Or we may think that what we have, we deserved it. There is no sense of gratitude in us. We pray to God a lot of times for good grades or a good job or a better opportunity and when we do get it, yes we say thank you but when that "good job" comes in, we lose time for prayer or even Sunday mass. We already got what we wanted so we can easily forget God anyway. He'll still be around when we call.
In today's Gospel, ten lepers were made clean but only one, a foreigner, said "thank you." Why? We might think this reading is far from us since we really don't have a problem with leprosy at this time, but when did we ever take time out from our full schedules, sit quietly and just say "God, thank you for the roof over my head that keeps me dry in the rain, and cool from the heat of the sun?" or "God, thank you for the food that I eat three times a day?" or "Lord, thank you for my family and friends that are around me loving me." If we look around us, and start counting the blessings we have received from God, 24 hours in a day will not be enough to count what the Lord has blessed us with.
This Gospel is inviting us strongly to have an attitude of gratitude and that we will start being happy as we give praise to God.
No comments:
Post a Comment