Tuesday, February 8, 2022

Chúa Nhật Thứ Năm Mùa Thường Niên Năm C-

Bài Giảng Chúa Nhật Thứ Năm Mùa Thường Niên Năm C-

Chủ nhật tuần này, Giáo hội mừng Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Đời sống Thánh hiến, và nhân ngày này, chúng ta dành thời gian này để cảm tạ Chúa với hồng ân chúa ban cho những ngươing đang sống cuộc sống thánh hiến và cầu nguyện cho tất cả những nam và nữ tu sĩ và nhưng ngươi đang nhận thức ơn gọi thánh hiến cho Giáo hội Công giáo toàn cầu.
Hôm nay, Phụng vụ giới thiệu cho chúng ta chủ đề về ơn gọi của Thiên Chúa. Chúa Giê-su yêu cầu ông Si-môn và những người bạn của ông giăng lưới mặc dù họ không đánh bắt được gì cả đêm. Tin tưởng vào lời Chúa, ông Simon Phêrô và các môn đệ khác đã thu được một mẻ cá bội thu. Tất cả chúng ta đều biết lý do Chúa Giêsu đến thế giới của chúng ta. Nhưng đôi khi chúng ta quên rằng Chúa Giêsu không muốn làm tất cả công việc cứu rỗi một mình. Thánh Augustinô từng nói, “mặc dù Chúa tạo ra chúng ta mà không có chúng ta, nhưng Ngài sẽ không cứu chúng ta nếu không có chúng ta. Nói cách khác, ngài đã chọn hoàn thành sứ mệnh cứu rỗi của mình với sự hợp tác của chúng ta ”. Khi chúng ta nhận bí tích Rửa Tội, Thiên Chúa đã kêu gọi mỗi người chúng ta trở thành những người đồng truyền giáo với Chúa Giêsu Kitô.
Chúa Giêsu cũng muốn nói với những người tuyệt vọng, những ngươi đang chán nản trong thế giới ngày nay từ con thuyền của chúng ta, qua những lời nói, việc làm và gương sống của chúng ta. Sứ mệnh của Chúa Giêsu là giải cứu thế giới, nhưng Ngài không làm một cách đơn độc, Ngài không muốn tự mình cứu thế giới, Ngài đã muốn chọn phụ thuộc vào chúng ta để cùng chia sẻ sứ mệnh của Ngài. Ong Phêrô, Giacô bê, Gioan, và mỗi người trong chúng ta đã được kêu gọi và sai đến thế gian với tư cách là những người đồng truyền giáo với Chúa Giêsu. Một trong những điều khó khăn khi trở thành người đồng truyền giáo của Chúa Kitô là không phải lúc nào Ngài cũng tuân theo như ý nghĩ của chúng ta. Chúa rất kén chọn.
Tôi nhớ khi còn nhỏ, tôi luôn muốn trở thành một linh mục và tôi đã cố gắng học rất chăm chỉ để được nhận vào Tiểu Chủng viện sau khi tôi học xong lớp năm. Tuy nhiên, tôi đã không rớt kỳ khi tuyển vào chủng viện. Sau khi học xong Trung học, tôi đã thử lại, và tôi được nhận vào một trong những tu viện Xitô, và tôi chỉ có thể sống ở trong tu việndduowj một năm thôi.
Ngược lại, em trai tôi, người không bao giờ muốn trở thành linh mục hay muốn làm tu sĩ. Sau khi cậu ấy học hết lớp năm, cha tôi điền đơn và bắt cậu ấy vào thi nhập học vào Đệ tử viện Dòng Đa Minh. Cậu ấy đã đậu và được nhận vào Đệ tử viện dòng Đa Minh. Tuy nhiên, cậu ấy không thích học ở đấy, và cậu ấy đã trốn khỏi chủng viện về nhà vài lần trong tháng đầu tiên, và mỗi lần như thế, cha tôi phải đưa cậu ấy trở lại Đệ tử viện. Và mỗi mùa hè cậu ấy về nhà nghỉ hè, cậu ấy hay đi chơi và phá phách lối xóm. Cậu ta là một trong những ngươi hay phá phách nhất trong đệ tử viện. Tất cả chúng tôi cũng đều nghĩ rằng cậu ấy sẽ không sống trong đệ tử viện được lâu. Nhưng việc Chúa làm luôn theo như cách bí ẩn của Chúa, Cậu em tôi đã trở thành một linh mục dòng Đa Minh mặc dù cậu ta đã phải trải qua nhiều gian khổ và gặp phải những khó khăn trong quá trình tu học. Chu dù cậu ấy đã phải làm một phó tế hơn 13 năm. Nhưng cậu ấy không bỏ cuộc.
Trong Bài Đọc Hai, Thánh Phaolô thừa nhận rằng việc trở thành tông đồ không phải là một lựa chọn hiển nhiên. Trên thực tế, ông là nguòi bắt bớ người của Giáo hội hăng hái nhất. Nhưng Thiên Chúa đã chọn ông làm người đồng truyền giáo của Ngài, và ông đã trở thành một vị thánh.
Hãy nhìn vào những việc đang diễn ra trong cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và Phêrô trong bài Tin Mừng hôm nay. Chúa Giêsu bảo ông Phêrô chèo thuyền ra hồ và thả lưới bắt cá. ông Peter là một ngư dân lão luyện; ông ta biết đây không phải là thời điểm thích hợp trong ngày để đánh bắt cá. Và họ đã lưới cả đêm mà không bắt được gì. Nhưng ông Phêrô đã bước thêm một bước trong đức tin, ông đã vâng theo lệnh Chúa Giêsu. Và ông ấy đã có được một mẻ lưới lớn nhất trong đời mình.
Thật khó để tuân theo ý muốn của Thiên Chúa và trở thành người đồng truyền giáo trung thành với Chúa Giêsu, nhưng điều đó luôn thật sự đáng giá. Theo Chúa Giêsu không phải lúc nào cũng dễ dàng, chúng ta có thể đánh mất thứ gì đó hay mất hết mọi thứ bảo mật cá nhân của mình nhưng cuối cùng, điều đó rất đáng giá. Bởi vì khi chúng ta bỏ tất cả mọi thứ và đi theo Chúa Giêsu, chúng ta sẽ tìm thấy nhiều hơn thế. Trái tim của chúng ta được tự do, và Chúa Giêsu trở thành sự sống của chúng ta.
Vào ngày 24 tháng 4 năm 2005, trong bài giảng lễ nhậm chức Giáo Hoàng, Đức thánh Cha Bênêđíctô XVI đã nói: “Nếu chúng ta để Chúa Kitô vào cuộc đời mình, chúng ta không mất gì, không có gì hoàn toàn, không có gì làm cho cuộc sống tự do, đẹp đẽ và vĩ đại. Không! Chỉ trong tình bạn này, cánh cửa cuộc đời mới rộng mở… Chỉ trong tình bạn này, chúng ta mới cảm nghiệm được vẻ đẹp và sự giải thoát. Và vì thế, hôm nay, với sức mạnh và niềm xác tín lớn lao, dựa trên kinh nghiệm sống lâu dài của bản thân, tôi nói với các bạn, các bạn trẻ thân mến: Đừng sợ Đấng Cứu Thế! Chúa Kitô không lấy gì đi, và Ngày còn cho bạn mọi thứ. Khi trao thân cho Chúa, chúng ta sẽ nhận lại gấp trăm lần. Vâng, hãy mở ra, hãy mở rộng cửa cho Đấng Cứu Thế, và bạn sẽ tìm thấy sự sống đích thực. Chúa biết chúng ta cần một ý nghĩa siêu việt, bởi vì đó là cách Chúa thiết kế chúng ta khi tạo ra chúng ta "theo hình ảnh của chính Ngài."
Chúng ta sẽ chỉ tìm thấy sự thỏa mãn nếu chúng ta chấp nhận lời mời này để trở thành những người đồng truyền giáo tích cực phục vụ Vương quốc vĩnh cửu của Đấng Cứu Thế. Hầu hết chúng ta ở đây ngày nay đã nhận lời mời đồng truyền giáo, nhiều người trong chúng ta có thể không tham gia đầy đủ vào sứ vụ như chúng ta nên làm. Và nếu đúng như vậy, chúng ta có thể không trải nghiệm được đầy đủ ý nghĩa mà Thiên Chúa muốn chúng ta trải nghiệm.
Điều gì có thể kìm hãm chúng ta? Đó là sự khiêm tốn.
Tiên tri Ê-sai chỉ nghe tiếng gọi của Đức Chúa và nhận được ân điển để chấp nhận sau khi ông tự nhận ra rằng mình không xứng đáng để làm điều đó, bởi vì ông là người có “môi miệng ô uế”. Ông Phêrô cúng đã khám phá và thừa nhận tội lỗi của mình khi nói với Chúa Giêsu sau khi bắt được mẻ cá lớn: "Hãy xa tôi! Vì tôi là kẻ tội lỗi" ". Và trong bài đọc thứ hai, Thánh Phaolô cho thấy rằng ngài đã phải học bài học về sự khiêm nhường, khi ngài thừa nhận: “Tôi không thích hợp để được gọi là tông đồ,”, nhưng “nhờ ơn Chúa, tôi là chính tôi”. Cũng chính ân sủng đó của Thiên Chúa sẽ đến với chúng ta trong việc cử hành Thánh Thể này và ân sủng này cũng có thể biến đổi cuộc sống của chúng ta, bất chấp mọi giới hạn của chúng ta nếu chúng ta sẵn lòng chấp nhận.
Chúng ta hãy dành thời gian im lặng sau khi rước lễ, và nói chuyện với Chúa Giê-su, và xin Ngài chỉ cho chúng ta nếu có điều gì đó đang ngăn cản chúng ta theo Ngài chặt chẽ hơn. Chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta sức mạnh, và lòng can đảm để lắng nghe tiếng gọi của Chúa và bỏ lại mọi sự để theo Ngài. Chúng ta cũng hãy cầu nguyện cho tất cả các anh chị em trong đời sống tu trì, và cho những em thanh thiếu niên đang tìm hiểu ơn gọi trong đời sống tu trì.

Fifth Sunday in Ordinary Time (C) Feb 6, 2022
This Sunday, The Church celebration of World Day of Prayer for Consecrated Life, and we would like to commemorate this event as a special time to celebrate the gift of consecrated life and pray for men and women discerning a consecrated vocation with the global Catholic Church. Especially for the Franciscan sisters of the Eucharist here in our parish. Today, the Liturgy presents us with the subject of the divine call. Jesus asked Simon and his friends to cast their nets although they had caught nothing during the night. Trusting in his word, Simon Peter and the other disciples obtained a superabundant catch.
We all know the reason Jesus came to our world. But sometimes we do forget that Jesus doesn't want to do all the work of salvation by himself. St Augustine used to say, “although God created us without us, he won't save us without us. In other words, he has chosen to accomplish his mission of salvation with our cooperation.”
At the time of our baptism, God had called every one of us to be co-missionaries with Jesus Christ. This is why God asked the prophet Isaiah in the first reading: "Whom shall I send? Who will go for us?" God wants us to participate in his mission of salvation. He wants to give us a chance to join him in building up the eternal Kingdom. Like prophet Isaiah, all we have to do is say, "Here I am! Send me!" The encounter between Jesus and Peter and his coworkers in today's Gospel gives us the same message. First, Jesus asked Peter to borrow the boat from him, so that He could have a good space and better place for speaking to the large group of people. We remember that the boat was Peter's livelihood, it was his life. And then, after the miraculous catch of fish, Jesus invited Peter to follow Him and become His co-missionaries. Jesus also wants to speak to the desperate, discouraged people in our world today from our boats, from the words, deeds, and example of our lives. The mission of Lord Jesus Christ is to save the world, but he is not alone, He doesn’t want to save the world by himself, He has chosen to depend on us to share His mission. Peter, James, John, and each and every one of us were called and sent out into the world as Jesus' co-missionaries. One of the challenging things about being Christ's co-missionaries is that he doesn't always follow our logic. God is picky and funny do you know that?
When I was young I aways wanted to be a priest and I tried to study very hard to get admitted into the Minor Seminary in our diocese after I finished fifth grade. However, I did not pass the admission test. After I finished High school, I tried again, and I got admitted to one of the Cistercian monasteries, and I could only survive the first year of postulant.
In the contrary, my younger brother, who would never want to be a priest or doing anything with religious. After his fifth grade, my dad filled out the application and made him take the admission test to the Dominican Order minor seminary.
He passed the test and got admitted to the seminary. However, he did not like it first, he tried to escape and ran away from the seminary at least a couple of times in the first few months, and each time, my dad had to bring him back to the seminary. And every summer he came home for a break, he always created problems in our neighborhood. He was one of the troublemakers in the seminary. We all thought he won’t last long in the seminary. But God works in mysterious ways, he became a priest even though he went through many hardships and difficulties during formation under the communist regime. He had been a transitional deacon for over 13 years. But he didn’t give up.
In the Second Reading, St Paul admitted that it was not an obvious choice to become an apostle. In fact, he was the Church’s most energetic persecutor. But God did choose him to be His co-missionary, and made him a saint. Look at the logic at play in the encounter between Jesus and Peter in today's Gospel. Jesus tells Peter to row out into the lake and throw down his nets for a catch. Simon Peter is an expert fisherman; he knows it is not the right time of the day to catch fish. They had been out all night without catching anything. But Peter took a step of faith, he obeyed Jesus’ strange command. And he got the biggest catch of his life. It's challenging to follow God's logic and be a faithful co-missionary with Jesus, but it's always worth it. Following Jesus is not always easy, we may lose something or everything of our personal security but at the end, it’s worth it. Because when we leave everything and follow Jesus, we find so much more. Our hearts are set free, and Jesus becomes our life. On April 24th, 2005, in his inaugural homily Pope Benedict XVI said: “If we let Christ into our lives, we lose nothing, nothing, absolutely nothing of what makes life free, beautiful and great. No! Only in this friendship are the doors of life opened wide… Only in this friendship do we experience beauty and liberation. And so, today, with great strength and great conviction, on the basis of long personal experience of life, I say to you, dear young people: Do not be afraid of Christ! He takes nothing away, and he gives you everything. When we give ourselves to him, we receive a hundredfold in return. Yes, open, open wide the doors to Christ, and you will find true life. He knows we need a transcendent meaning, because that's how he designed us when he created us "in his own image."
We will only find fulfillment if we accept this invitation to be active co-missionaries in the service of Christ’s eternal Kingdom. Besides the Franciscan sisters of the Eucharist here in our parish, and most of us here today have already accepted the invitation to be co-missionary, many of us may not be as fully engaged in the mission as we should be. And if that's the case, we may not be experiencing to the full the meaning God wants us to experience. What could be holding us back? It is humility.
The prophet Isaiah only heard God's call and received the grace to accept it after he recognized that by himself, he was unworthy to do so, that he was a man of "unclean lips."
Peter discovered and admitted his own sinfulness as he told Jesus after the miraculous catch: "Depart from me! because I am a sinful man" ".
And in the second reading, St Paul shows that he had to learn the lesson of humility, he admitted: "I am not fit to be called an apostle,”, but “by the grace of God I am what I am."
That same grace of God will come to us in this Holy Eucharistic celebration and this grace can transform our lives too, in spite of all our limitations if we are willing to let it.
Let’s take our time of silence after communion, and speak to our Lord Jesus and ask Him to show us if there’s something that’s holding us back from following Him more closely.
Ask Him to give us strength, and courage to listen to God’s call and leave everything behind to follow Him. Let’s pray for all sisters and brothers in the religious lives, and for young men and women who are discerning for their vocations to the religious life.

No comments:

Post a Comment