Homily for the fourth Sunday of Easter - Year C - Jn.
10:27-30
Suy Niệm Chúa Nhật thứ Tư trong
Mùa Phục Sinh Năm C - Jn.
10:27-30
Trong Chúa nhật tuần trước, chúng ta đã suy niệm về mối quan tâm của Chúa Giêsu trong việc
Ngài chọn Thánh Phêrô làm người đứng đầu các Mục tử để lo việc
chăm sóc Giáo Hội của Ngài. Chúng ta đã chứng kiến việc Chúa Giêsu tha thứ cho ông Phêrô vì ông đã từ chối Chúa trong
đêm bị nạn và ba lần
Chúa đã nói với thánh Phêrô là hãy chăm
sóc và chăn chiên của Ngài.
Chúa nhật hôm nay, Giáo hội muốn chúng ta suy niệm về một mối quan tâm tương tự, đó sự cần thiết các mục tử để chăn
sóc những đàn chiên địa phương. Hôm nay Giáo hội mời gọi chúng ta cầu nguyện cho ơn gọi đời sống linh mục và tu sĩ.
Trong bài
đọc thứ Nhất chúng ta
được nghe trình bày
về công việc truyền giáo của các ông Phaolô và Banaba ở Antioch. Họ mạnh dạn rao giảng
Tin Mừng của Chúa Kitô cho những người dân ngoại; Tuy nhiên, công việc
truyền giáo ở đây đã không giúp những
người địa phương này đạt được những điều tốt đẹp như ý muốn của họ
trong thế gian. Và cũng chính
vì thế mà họ đã ruồng bỏ và xua
đuổi các ông ra khỏi thành. Thế nhưng các ông lại rất vui mừng khi
các ông bị khinh khi, bị ruồng bỏ vì các ông đã gieo được những hạt giống đức tin trong dân chúng tại đây và họ đem được rất nhiều người trở về
với Chúa.
Trong bài
đọc hai, đã cho chúng ta thấy được những gì sẽ xảy ra trên thiên đàng với sự chăm sóc của Con Chiên, người
là mục tử của chúng ta và cũng là người sẽ dẫn đưa chúng ta đến nguồn suối nước sống.
Trong bài Tin Mừng
Thánh Gioan hôm
nay, Chúa
Giêsu đã nói rõ với
chúng ta rằng chúng ta là món quà của Chúa Cha cho Chúa Giêsu; tất cả chúng ta đều thuộc
về Chúa và không
ai có thể tách rời chúng ta
khỏi bàn tay thương yêu của Ngài, và chính Ngài là Người đã
ban cho chúng ta có được sự sống đời đời..
Đó là ba điều rất quan trọng.
Trước hết, chúng ta là món quà của Thiên Chúa Cha ban cho Chúa Giêsu. Chúng ta không thể tự
mình mà đến với
Chúa Giêsu được, nhưng, chúng ta được Thiên Chúa Cha dẫn dắt, đưa tới. Đây chính thật là một sự an ủi tuyệt vời cho chúng ta vì Thiên Chúa Cha đã luôn quan tâm đến chúng ta và rất quý yêu chúng ta
nên Người
đã chọn giao phó chúng ta cho Con của Người.
Điều thứ hai, không ai có thể tách rời chúng ta ra khỏi Chúa Kitô. Vâng, chúng ta có
thể từ chối Ngài, bỏ rơi Ngài, nếu như chúng ta có đủ ngu ngốc để làm như vậy, nhưng
không ai có thể tách rời chúng ta ra khỏi Ngài. Với suy nghĩ này, chúng ta không
cần phải sợ hãi về những sự bắt bớ, tra tấn hay là bị cám dỗ.
Điều thứ ba, Thiên Chúa sẽ ban cho chúng ta sự sống đời
đời; và sự sống đó thực sự là cuộc sống riêng của Ngài mà Ngài hứa
sẽ chia sẻ
với chúng ta trong cuộc sống
thiêng liêng với Thiên Chúa. Không có
sự gì to lớn vĩ đại hơn có thể xảy ra với chúng ta
ngoài việc chúng ta được lên
thiên đàng và được sống mãi
mãi trong Thiên Chúa.
Chúa Giêsu
nói cho chúng ta biết rất rõ là Ngài và Thiên Chúa Cha là một.
Chúa Giêsu
đã tuyên bố
công khai cái thiên tính
của Ngài, khi Ngài
nói là Ngài và Cha là
một. Lời tuyên bố về thiên tính của Ngài vượt quá mọi nghi ngờ của mọi
người. Cũng vì
thế mà người Do Thái đã lợm đá để ném Ngài. Họ cho rằng
Chúa Giêsu cũng chỉ là con
người như mọi người chúng ta, nhưng với Ngài, đã ngạo
mạn tự coi mình ngang hàng với Thiên Chúa và cũng vì thế mà Ngài
đã phải đón nhận sự thương khó và cái chết trên Thập Giá.
Trong các
bài đọc hôm nay giúp chúng ta
suy niệm về Giêsu trong vai trò là người Mục tử nhân lành. Và chúng ta nghĩ đến sự cần thiết những người Mục tử nhân lành trong Giáo
Hội nhất là
trong các cộng
đồng địa phương nằm rải rác trong các làng mạc trên khắp thế giới. Chúng ta nghĩ đến nhu cầu thiêng liêng của chúng ta là cần đến các linh mục những linh mục tốt lành của
Chúa để dẫn dắt và
phục vụ chúng ta qua việc mang các phép
bí tích đến cho chúng
ta.
Thật khó
để nói về bản thân hay nói về vai trò riêng của người
Linh Mục, nhưng có
lẽ đôi khi là cần thiết, nhưng điều mà chúng ta muốn tập trung vào trong ngày hôm nay là vai trò của chúng ta trong
giáo xứ
trong việc bảo trì ơn kêu gọi cũng như cổ
vũ cho ơn Thiên Triệu, và xin Chúa ban cho Giáo Hội có đủ linh mục để đáp ứng với nhu cầu phát triển của Giáo hội.
Tôi lớn
lên trong một giáo xứ nhỏ ở miền
Trung khô cằn. Tôi chỉ là một thành viên nhỏ bé của giáo xứ
nghèo ấy, Nhưng có điều làm tôi luôn nhớ đến giáo
xứ nghèo nhỏ bé ấy chính là sự ấm áp và lòng tốt của nững người dân trong giáo xứ và các
linh mục đã phục vụ ở đây. Đây là những người tử tế mả tôi từng
sống và biết nhiều hơn tất cả
những người khác tôi đã gặp.
Mỗi con người chúng ta ai
cũng đều có sự
lập dị và lỗi lầm riêng, nhưng những Linh Mục là những người đã hiến mạng sống
cho người khác và mỗi người theo cách riêng của họ, họ đang cố gắng bắt chước Chúa Giêsu đấng
Cứu thế của chúng
ta. Những
người đó chắc chắn đã đóng vai trò của họ trong ơn gọi của riêng tôi và tôi chỉ
hy vọng tôi có thể sống theo tấm gương mà họ đã đưa ra. Nhưng tr tực tế, các linh mục đã không đóng vai trò
quan trọng nhất trong việc phát triển ơn gọi Linh Mục hay tu sĩ; Nhưng chính những người giáo dân trong giáo xứ mới là
những người đã đóng
vai trò quan trọng nhất trong sự phát triển ơn gọi linh mục và tu sĩ trong
Giáo hội
Chỉ cần
ngồi trong nhà thờ,
tuần này qua tuần khác, chúng ta có thể nhận ra trong số rất nhiều người tốt, những
người đó đã cống hiến cho đức tin của họ. Đó
chính là một
kinh nghiệm cực kỳ quý mến cho bản thân.
Khi nhìn xung quanh tôi, những người sơm chiều đọc
kinh cầu nguyện
trong các hàng ghế, hay những
người phục vụ giúp lễ trên bàn thờ hay những
người hát trong
ca đoàn; Nhìn những
người giáo dân bình
thường đã bỏ thời giờ trong
việc xây dựng
Giáo hội đó là những bằng chứng cụ thể cho
chúng ta thấy họ là những
người biết coi trọng
đức tin mà họ đã tuyên xưng.
Đây chính là cộng đồng sống động của Giáo hội. Đây
là cách mà đức
tin được truyền lại, không phải bằng lời rao giảng qua các bài giảng của các LM mà là các bài giảng sống về
đức tin của chúng ta đã diễn ra trong cộng đồng qua Thánh Lễ mỗi tuần. Mỗi người chúng ta ai cũng quan trọng; mỗi
người chúng ta ai cũng là một
phần tử sống
động trong thân thể của Chúa Kitô; mỗi người chúng ta ai cũng phải là tấm gương sáng cho
thế hệ tiếp theo của chúng ta vì mỗi
một thành phần của Giáo hội điều quan trọng.
Chúng ta không cần
lo lắng về việc gây ấn tượng cho
những người trẻ tuổi để họ đi
tu làm linh mục hoặc tu sĩ; họ sẽ đi theo ơn gọi của họ bằng cách này hay
cách khác, chúng ta không cần tập trung vào thế
hệ tiếp theo của chúng ta trong Giáo hội; nhưng hãy tập trung vào việc trao niềm tin cho tất cả những
người trẻ, những thanh thiếu niên đang
sống ở giữa
chúng ta.
Chúng ta hãy
nêu gương sáng của chúng ta bằng
sự hiện diện của chúng ta,
khuyến khích họ bằng
lòng tốt của chúng ta,
hỗ trợ họ bằng
những lời cầu nguyện của chúng ta. Hãy lấy Tin Mừng làm trọng tâm cho cuộc sống của chúng ta; Hãy lấy việc theo Chúa Giêsu làm mục tiêu của chúng ta trong tất cả những
gì chúng ta
làm, hãy để môi của chúng ta nói
lên những
lời của Chúa Giêsu.
Nếu chúng ta làm
được như thế thì
thế hệ tiếp theo của chúng ta
sẽ không gặp khó khăn khi nhận ra rằng chúng ta là Giáo hội của các Thánh Tông đồ đích thực.
Họ sẽ không gặp khó khăn khi tin vào Chúa Giêsu, và tự nhiên một luồng ơn gọi
lớn sẽ tuôn trào từ
nơi
họ, đương nhiên là có nhiều
Mục tử nhân lành được gởi đến cho
các cộng đồng hay Giáo
hội địa phương.
Fourth Sunday of Easter (C)
Last
Sunday we reflected on the concern of Jesus to provide us with a Chief
Shepherd, Peter. We saw how Jesus forgave him for denying him and three times
said to him feed my lambs, feed my sheep.
This
Sunday the Church wants us to reflect on a similar concern, the need for local
shepherds. This Sunday is called Good Shepherd Sunday and we are invited to
pray for vocations to the priesthood and religious life.
In the first reading from the Acts
of the Apostles we are presented with the apostolic work of Paul and Barnaba in
Antioch. They boldly preached the Gospel of Christ to the pagans; of course,
this did them no good whatsoever in the eyes of the world —they were cast out.
But they were happy to be cast out
because they had sowed the seeds of the Gospel among the people and won many
converts. They are presented to us as a model for ministry in the Church.
In the second reading we are told
about what it will be like in heaven under the care of The Lamb who will
be our shepherd and who will lead us to springs of living water.
For our Gospel reading we have the
last part of Chapter 10 of John’s Gospel. In the other two years of the
liturgical cycle we take in turn the other two sections of this chapter
dedicated to the Good Shepherd. This year we have just the last few verses from
Chapter 10.
Jesus plainly tells us 1) that we
are the gift of the Father to Jesus; 2) we are his and no one can steal us from
him and 3) he will give us eternal life.
These three things are important.
First, we are the gift of the Father
to Jesus. We don’t come to Jesus by ourselves—no, we are led by the Father.
What a wonderful reassuring thought this is. That the Father is so interested
in us and finds us so precious that he chooses to entrust us to his Son.
Second, that no one can steal us
from Christ. Yes, we can reject him ourselves, if we are foolish enough to do
so, but no one can take us away from him. With this in mind we need have no
real fear of persecution or temptation.
Thirdly, he will give us eternal
life; indeed it is his own life that he shares with us—the divine life. There is no greater thing that could happen
to us than to be taken up into heaven to live with God forever. Jesus also
states very clearly I and the Father are one. This is Jesus declaring
openly his divinity. That he is human is clear to his hearers, but for him to
say I and the Father are one is a declaration of divinity beyond all
doubt. The next line in the text, not part of our reading today is: The Jews
fetched stones to stone him. They see this declaration as the highest form
of heresy and, of course, this is what ultimately leads to his passion and
death.
This is Good Shepherd Sunday and we
reflect on Jesus in his role as the Good Shepherd. And we think about the need
for Good Shepherds for the local communities scattered throughout the world in
towns and villages. We think about our need for priests, good priests, priests
who will lead us and serve us and bring us the sacraments.
It
is difficult to speak about oneself or even about one’s own role; but perhaps
occasionally it is necessary. But the thing that I would like to focus on is
the role of the Christian community —the parish— in ensuring that there are
sufficient priests to meet the needs of the Church.
I grew up in the Salvatorian Parish
of Thornbury near Bristol. I was a member of the congregation from the age of
eight to twenty-one. During those important years I was formed as a Christian.
I sat in the pews and listened to the sermons but I can’t say that I remembered
very many. Sermons are not the sort of thing that a boy or a teenager does
remember.
But what I do remember is the warmth
and kindness of the people of the parish and the priests who have served here.
These were men who were kind above everything else. Each had their own
eccentricities and character faults but it was quite obvious that they were men
who had given their lives for others and who, each in their own way, were
trying to imitate our Divine Savior.
Those men certainly played their
part in my own vocation and I only hope I can live up to the example they gave.
But the priests did not play the most important role; it was the people of the
parish who played the most crucial part in the development of my priestly and religious
vocation.
Just
sitting there in the Church, week after week, among so many good people who
were devoted to the faith was a tremendously formative experience. To see
around me people praying in the pews, serving on the altar and singing in the
choir; to see ordinary people giving up their time to build up the Church was
adequate testimony to how much they valued the faith they professed.
This is the living community of the
Church. This is how the faith is handed on, not by the preaching of sermons but
the living sermon of our faith lived out in our communal celebration of the
mass every week. Each person is vital; each person is a living part of the Body
of Christ here on earth; each person giving an example to the next generation
that being part of the Church is the most important thing they do.
Don’t worry about inspiring young
people to be priests or religious; they will come along somehow or other. No,
concentrate on the next generation in our Church; concentrate on handing on the
faith to all the young people who live among us.
Give example by your presence, give
encouragement by your kindness, give support by your prayers. Make the Gospel
the center of your life; make the following of Jesus your aim in all that you
do, let the words on your lips speak the words of Jesus.
Do these things and the next
generation will have no difficulty realizing that we are the authentic Church
of the Apostles. They will have no difficulty believing in Jesus, and there
will naturally flow from among them a great stream of vocations, plenty of Good
Shepherds for the local communities of the Church.
No comments:
Post a Comment