Sunday, November 14, 2021

Suy Niệm Tin Mừng Thứ Ba Tuần 32 Thường NIên

 Suy Niệm Tin Mừng Thứ Ba Tuần 32 Thường Niên

Trong đoạn cuối bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta nghe Chúa nói "Chúng ta là những đầy tớ vô dụng. "Những lời này của Chúa Giêsu có thể như khinh thường và chỉ trích chúng ta một cách khá tiêu cực và rõ ràng là trái ngược với những điều khác mà Ngài đã dạy chúng ta. Như mọi khi, chúng ta được hiểu khá rõ ràng là khi nhận được những chỉ trích tiêu cực thì đó sẽ là những thách thức để chúng ta suy nghĩ sâu sắc hơn, cũng như giáo huấn và những việc làm sáng tỏ một cách tích cực cũng có rất nhiều thách thức lớn hơn. Chúng ta có thể diễn giải lời của Chúa Giêsu: Không nên quá ỷ y vào những ân sủng của Thiên Chúa ban cho mỗi người chúng ta. Như Thánh Phaolô đã [1 Cor 4: 7] nhắc nhở chúng ta biết rằng không có bất cứ điều gì mà Thiên Chúa đã không ban cho chúng ta được: tất cả là hồng ân và là những món quà tặng của Thiên Chúa. Vì vậy chúng ta là người phải biết ơn Thiên Chúa, chứ không phải Thiên Chúa nên biết ơn cho chúng ta.
Ở trong mức độ sâu sắc hơn và có lẽ một chút huyền bí, chúng ta nên vui mừng là chúng ta thực sự "vô dụng" trước mặt Thiên Chúa. "Sự hữu dụng” của chúng ta chắc chắn không phải là một hạng mục để giúp chúng ta thấu hiểu được mầu nhiệm sáng tạo của Thiên Chúa. Thiên Chúa dựng nên mặt trời, không khí, nước và những thứ khác trong thiên nhiên để chúng ta sử dụng, nhưng Ngài đã không tạo dựng con người chúng ta để được "sử dụng": Sự kỳ diệu lạ thường và sự cứu rỗi con người nhân loại chúng ta chứng to cho chúng ta biết là Thiên Chúa tạo dựng ra con người chúng ta vì tình yêu, với tình yêu và đơn thuần là chỉ vì tình yêu.
Nếu chúng ta là tôi tớ của Thiên Chúa, chắc chắn có một cái gì đó mà Thiên Chúa đang đòi hỏi nơi chúng ta. Giống như một người đầy tớ trung thành, chúng ta phải chú ý tới những gì mà Thiên Chúa muốn nơi chúng ta và chúng ta phải nhanh chóng đáp ứng. Chúng ta không thể là một đầy tớ xấu hay bất trung là người lười biếng hay lưỡng lự những mệnh lệnh của ông chủ nhà. Tệ hơn nữa, chúng ta không thể phẫn nộ, từ chối những mệnh lệnh và những lời giáo huấn của Thiên Chúa, và có khi còn nghĩ rằng mình đáng được ưu đãi và đáng được nhận phần thưởng. Điều tốt hơn hết, chúng ta thường xuyên hãy tự hỏi chính mình "Có những điều gì mà Thiên Chúa mà đã hay đang đòi hỏi nơi chúng ta mà chúng ta chưa thể đáp ứng?
Lạy Chúa xin ban cho chúng con ân sủng để biết cảm ơn Chúa và ngợi khen Chúa vì những sự kỳ diệu mà Chúa đã thực hiện nơi con người chúng con.... Xin cho chúng con biết khiêm tốn để nhận biết mình chỉ là phận hèn tôi tớ của Chúa và giúp chúng con hiểu được những gì Chúa muốn nơi chúng con.

REFLECTION
We are useless servants.” These words of Jesus may strike us as rather negative and distinctly at odds with much else that He taught us. As always, we best understand such negative statements as challenges to deeper thinking, just as his positive and enlightening teaching also contains many great challenges. We may paraphrase Jesus’ words as: Do not take grace for granted. Paul [1Cor 4:7] reminds us that we do not have anything which has not been given us: all is grace and gift. Therefore it is we who must be grateful to God, not God who should be grateful to us. Preface IV for our ordinary weekday Eucharistic Prayer teaches us: “You have no need of our praise, yet our desire to thank you is itself your gift.
On a much deeper and perhaps somewhat mystical level, we should rejoice that we are indeed “useless” to God. “Use” is not a category to help us understand the mystery of creation. God created the sun, the air, water and the other things of nature for our use, but he did not create us for “use”: the incredible and liberating wonder of our being is that God created us out of love and simply for love.
Lord, grant us the grace to thank You and praise You for the wonder of our being.

Reflection: Tuesday 32nd in Ordinary Time
During the time of Jesus, a servant did not have the same rights and privileges as his master. A servant knew this and he did not expect gratitude or praise for doing his work simply because it was his duty to do so. This may seem harsh and un-Christian but this parable is teaching us the right attitude of a Christian. Jesus himself fully embodies the suffering servant who did not complain, who did not question and who was totally obedient to his Father. He did all this despite knowing he was the Son of God because he knew his mission was to suffer and die for the sins of humanity. Similarly we must consider ourselves servants of God whom God sometimes burdens with a lot of trials. We understand that what we suffer and do as Christians help to save others and we do not ask for a reward for our sufferings. Love is the key here. We are more than willing to suffer for those we love. We are called to love God and our neighbor, even our enemies. In reality whenever we do God's work we experience a great spiritual peace and greater love of God. So God does reward us for doing our duties as Christians.
The first reading tells us concretely how to behave as Christians. St. Paul tells us as believers to teach sound doctrine, to be temperate and self-controlled, to be prudent in speech, to love and take care of our families, not to be drunkards or slanderers, and to be pure and chaste. Christianity is not just a set of beliefs; it is also meant to be practiced in our daily lives.

No comments:

Post a Comment