Sunday, November 14, 2021

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 33 Thường Niên Năm B

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 33 Thường Niên Năm B
Chúa nhật hôm nay là Chúa Nhật thứ 33 Mùa Thường niên, chỉ còm một tuần nữa là chúng ta sẽ kết thúc năm phụng vụ của Giáo hội, Bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu đã cho các môn đệ của Ngài thấy được tương lai mai sau của họ và Chúa Giêsu cũng cho chúng ta thấy rõ những hình ảnh của ngày tận thế (Mác 13).
Các bài đọc trong thánh lễ hôm nay được tập trung vào những hình ảnh tương lai đích thực của con người, chứa đựng đầy đủ những hình ảnh và biểu tượng sống động, và nhiều sự khó hiểu cho chúng ta.
Trước những hình ảnh cuối cùng của lịch sử nhân loại. Chúa Giêsu nói về những dấu hiệu đáng sợ trên trời. Tiên tri Daniel kể lại về những hình ảnh sinh hoạt trong thị kiến của ông: ông đã nhìn thấy tất cả những linh hồn của những người đã chết sẽ được đoàn tụ với thân xác của họ. Một số những Người khôn ngoan, những người thực hành công lý sẽ được sống trong sự " rực rỡ "giống như những ngôi sao tỏa sáng mãi mãi." Còn một số người khác sẻ bị chôn vùi trong sự kinh hoàng sự vĩnh cửu và nhục nhã.
Câu hỏi đặt ra trước chúng ta là: Làm cách nào để chúng ta có thể tránh được một cuộc sống trong sự ô nhục, và trong nỗi kinh hoàng vĩnh cửu? hay là chúng ta phải làm thế nào để chúng ta có thể được trở thành như một ngôi sao sáng chói muôn phương?
Trước khi đưa ra một câu trả lời một cách hoàn chỉnh hơn, chúng ta có thể thử đưa ra những cách giải quyết một quan niệm sai lầm phổ biến. Nhiều người tin rằng chúng ta chắc chắn sẽ lên thiên đàng nếu chúng ta biết thực hiện một vài công việc tốt lành. Chúng ta có thể đã thấy một ví dụ cực đoan về sự hiểu lầm đó như câu truyện sau đây. Trên Nước Mỹ những thành phố lớn chúng thấy có những vụ quan chức Liên Bang và Đia phương luôn theo dõi và tìm cách bắt quả tang những vụ mua bán, chuyển vậm Ma tuý, bạch phiến lớn có lúc lên nhà chức trách đã bắt và tịch thu cả tấn bạch phiến và ma túy, cần sa....
Những người bị bắt giữ này có liên hệ với gia đình "La Familia", một trùm tổ chức ma túy quốc tế ớ MỄ. theo các báo cáo tin tức mà điều làm cho tên trùm đầu sỏ của tổ chức "La Familia" trở nên độc đáo, là triết lý của chính họ. Họ coi mình là những người "đạo đức" bởi vì họ "rao truyền và ban phát Kinh Thánh và trợ giúp tài chánh cho những gia đình nghèo khổ trong vùng của họ và còn trợ cập tiền bạc cho các dự án cộng đồng trong vùng. Thế nhưng bên lề, thì họ đã biến chế sản xuất bạch phiến, xì ke và ma tuý, họ bắt cóc, tống tiến, tra tấn và chặt đầu kẻ thù của họ, nhưng những việc tàn ác này không thể che mắt được tất cả công việc tốt mà họ làm ....
Bây giờ, chúng ta đã thấy rõ ràng là các ông trùm xì ke ma túy này là những tên cực đoan. Nhưng chúng ta cũng có thể có được ý tưởng như họ và nghĩ rằng nếu chúng ta có những hành vi tử tế, và làm những việc công đức là tốt đủ rồi, còn phần còn lại trong cuộc sống của chúng ta thì không mấy quan trọng nữa. Nhưng thực sự không phải thế, cho dù chúng ta có làm được một vài việc tốt lành chúng ta cũng không thể cứu được phần rỗi cho linh hồn của chúng ta . Bởi Thiên Chúa đòi hỏi nơi con người chúng ta là phải có một cuộc sống tốt lành trọn vẹn.
Kinh Thánh dạy chúng ta về sự công chính, có nghĩa là mỗi người chúng ta phải có nghĩa vụ thực hiện sự công chính của chúng ta. Có nghĩa là nếu như chúng ta có con chó quý yêu và chúng ta có nhiệm vụ là phải chăm lo cho con chó của chúng ta, nhưng chúng ta không thể quên là chúng ta cũng còn có những nhiệm vụ khác quan trọng hơn đó là nhiệm vụ đối với những người đồng loại của chúng ta. Chúng ta có nghĩa vụ trong sự công chính, chúng ta phải biết đối xử với mọi người và tôn trọng nhân phẩm cá nhân của họ. Chúng ta cũng phải có nghĩa vụ riêng với các thành viên trong gia đình của chúng ta, chúng ta phải biết phân chia ngôi thứ rõ ràng và đối xử với mọi người trong sự lịch thiệp và tôn kính, nhưng những người khác ngoài gia đình mà chúng ta cũng phải biết tôn trọng là những người chung quanh, những người trong giáo xứ của chúng ta. Và người công giáo chúng ta phải biết sống trong sự công chính, chúng ta phải có những nghĩa vụ của chúng ta đối với giáo xứ của chúng ta. Trên tất cả, chúng ta phài có nhiệm vụ với người đã tạo dựng ra chúng ta đó là Thiên Chúa. Công Chính có nghĩa là chúng ta phài biết kính trọng và có những nghĩa vụ của chúng ta với mọi người chung quanh cũa chúng ta và với Thiên Chúa.
Những người biết thực hành sự công chính này sẽ giống như những ngôi sao toả sáng mãi mãi. Sự công chính liên quan đến một cuộc sống toàn vẹn, chứ không phải chỉ đơn thuần là thực thi một vài hành động tốt hay tử tế với những người chung quanh. Đó là lý do tại sao trong các bài đọc trong thánh lễ chúa nhật tuần trước chúng ta nghe Chúa dạy chúng ta nên biết sống và thực hành như người quản gia tốt không phải chỉ biết lo toan về tài chính, nhưng cũng phải biết dùng thời gian và khả năng riêng của mình nữa. Thiên Chúa muốn thấy sự trọn vẹn nơi con người của chúng ta. Một vài hành vi tốt không thôi cũng chưa đủ để cứu rỗi chúng ta. Chúa muốn chúng ta hoàn hảo như ngài đã tạo dựng chúng ta. Điều đó tất nhiên bao gồm các hành vi tốt đẹp, như nhũng việc lành phúc đức, biết thương yêu, tha thứ và còn rộng lượng nhiều hơn nữa.
Tin Mừng Chủ nhật tuần trước, giáo hội đã mời chúng ta nên thực hiện những lời cam kết với lương tâm. Cách mà giúp chúng ta phát triển cuộc sống thiêng liêng đó ta là việc thực hiện giữ đúng lời chúng ta đã hứa hay cam kết. Chúng ta có thể tập thực hiện những lời hứa hay một cam kết nhỏ như là cố gắng thức hành việc đúng giờ và những những cam kết lớn, thì chắc chắc đòi hỏi nhiều kiên nhaẫn, sức chịu đựng như việc sống trong hôn nhân trong nghĩa vụ vợ chồng, hay việc sống chấp nhận trong thiên chức Linh Lục độc thân.... Tài liệu nội quy dành cho người quản lý được viết ra nhằm giúp chúng ta nhìn vào cuộc sống của chính mình và cam kết sống và tuân giữ bản nội quy đó và sau đó chúng ta cầu xin Chúa Thánh Thần giúp đỡ và hướng dẩn chúng ta làm theo.
Chúng ta không nên trì hay tim cách cac quên đi những nỗ lực để đạt tới được mục đích của chúng ta. Chúng ta đang sống trong hiện tại nhưng phải có quyết định cho tương lai; chúng ta hãy tập trung vào bài học chúa Giêsu dậy chúng ta hôm nay và thực hiện việc đầu tư vào Nước trời ngay từ bây giờ. Chúng ta hãy để Chúa Giêsu chiếm cứ và ngự trị trong tâm hồn của chúng ta; để chúng ta có thể làm được điều gì đó có ý nghĩa hơn đặc biệt là cho ngày lễ Chúa Kitô Vua sắp đến.

(Homily for Thirty-Third Ordinary Sunday, Year B)
Bottom line: You and I may not feel like stars right now, but God sees things differently. If we humbly offer ourselves to him - not just a few good deeds, but every aspect of our lives - God will transform us and make us like the stars forever.
This Sunday we preview the final scene of human history. Jesus speaks about frightening signs in the heavens. The prophet Daniel tells about his night vision: All people who have existed will be reunited with their bodies. Some will go to everlasting horror and disgrace. Other, he says, will "shine brightly." The wise, those who practice justice will "be like the stars forever."
The question before us is: How do we avoid becoming a disgrace, an everlasting horror? How do we become like a star?
Before giving a more complete answer, I would like to address a common misconception. Many people believe that you are sure to get to heaven if you perform a few good deeds. We saw an extreme example of that misunderstanding here in Monroe. On October 21, our town was one of 38 cities targeted by a federal drug bust. Those arrested had connections to "La Familia," an international drug cartel. What makes "La Familia" unique, according to news reports, is their self-righteous philosophy. They consider themselves very "moral" because they "pass out Bibles and money to the poor" and "support community projects."* As a sideline, they do traffic cocaine and methamphetamine - and they do kidnap, torture and behead their enemies (but that should not obscure all the good work they do...).
Now, this drug cartel is obviously an extreme. But we can also get the idea that if we perform kind acts, the rest of our life does not matter. No, a few good deeds will not save a person. God requires a life of integrity.
When the Bible speaks about justice, it means giving each person their due. I have a certain duty to my dog, but a much different one to a fellow human being. I have an obligation - in justice - to treat each person with dignity, respect and courtesy. I have further duties to family members: obviously to treat them with courtesy and respect, but other things beyond that because have common parents, whom we honor. As a priest, I have specific duties to you as my parishioners. And you - in justice - have certain duties to your parish. Above all, we have duties to the one who made us. Justice means that I give each person - including God - their due.
Those who practice this justice will be like the stars forever. Justice involves a life of integrity, not simply a few kind actions. That's the reason why last Sunday, we asked you to make a broad renewal of Stewardship: not only financial giving, but your time and abilities. God wants your complete self. A few isolated acts will not save you. God wants you. That of course includes good acts, but it involves much more.
Last Sunday I invited you to make a conscience commitment. The way we grow is by making commitments and keeping them. It involves small commitments such as showing up on time and huge, all-consuming commitments such as marriage or priesthood. The Stewardship brochure was designed to help you look at your life and make a commitment. Then ask God's help to follow through.
Let us not delay or put off our efforts to achieve it. It is the present which determines the future; let's concentrate on the here and now. Let us allow Jesus to reign in our hearts; something that would make the coming feast of the Christ the King a bit more meaningful.

Thirty-Third Ordinary Sunday, Year B
Opening Prayer: Heavenly Father, I place myself in your presence as I begin this time of prayer with you. Open your word to me, just as you open your heart to me. Come, Holy Spirit, enlighten my mind that I may listen to and receive the word you wish to give me today.
Encountering Christ:
· Time and Tribulation: On this side of eternity, marked fundamentally by time, the fallen state of this world is abundantly clear. A superficial reading of today’s Gospel could provoke sentiments of anxiety and fear as time draws closer to eternity opening before us: tribulation (personal sufferings and societal ones), darkness, natural disasters, falling stars (failing idols)—things so grave that even the powers of Heaven are shaken. A deeper reading reveals more: Rather than forebode doom, as if it were a punishment or a threat to keep us in line, perhaps these words simply affirm and remind us of the effects of sin in this fallen world, so that we are not scandalized or lose faith when we encounter them. God does not want them, but he respects the natural course of the world he has created. And he promises to redeem every injustice, in order to bring about a greater good. This is his vision of things. Lord, open my heart to see the suffering around me with your eyes. These are the very sufferings you have come to redeem.
· The One with Authority: Our God is the Son of Man who has authority over everything. In the very midst of tribulation, indeed, treading its aftermath beneath his feet, he will come with great power and glory. He will send out his messengers to gather up each of his sheep, whom he knows by name. This is what the Father has sent his Son to do: to gather up, bring back, unite, and make us whole again. God’s action always does this. As he heals, his touch orders and sets us aright, and integrates what sin has tried to claim as its own. We can observe the marks of disorder, of tribulation in the world today but where are they within our own heart? May we invite the Son of Man to come into those very places with his authority and power to heal and set everything aright.
· Kept in the Father’s Heart: As we draw near to the end of the liturgical year and reflect upon the end of our lives and the final judgment of the world, Mother Church reminds us what our work as Christians really is: not to know the day or the hour (by “knowing,” we might feel some sense of control) but to place our trust in the One who does know, who holds these details in his heart. Neither the angels nor the Son knows the hour, but only the Father. Towards this end, he will order all in his Providence and goodness. His are worthy hands, indeed, for us to rest and place our trust within.
Conversing with Christ: Lord Jesus, you lived your life on earth as one totally surrendered, totally trusting in the goodness of your Father—the Father who feeds the birds of the air and clothes the lilies of the fields; the same Father who has given you authority over all evil, tribulation, and suffering. Grant me faith to gaze upon the world with your eyes; grant me hope to hand over my worries, fears, and concerns to the Father; and grant me great love to prepare for your coming by letting your love be shown through my own practical, real, and concrete gestures for the good of others.
Resolution: Lord, today by your grace I will try to give control to you (in a specific situation) and repeat: “Jesus, I trust you.”

Suy Niệm Tin Mừng Chúa Nhật 33 Thường Niên Năm B
Các bài đọc hôm nay từ Sách tiên tri Daniel đến Tin Mừng thánh Marcô đã đưa chúng ta đến sự kết thúc một năm Phụng Vụ của Giáo Hội, Trong Chúa Nhật tuần tới, chúng ta sẽ mừng kính lễ Chúa Kitô Vua vũ trụ. Khi mà tất cả mọi loài thụ tạo sẽ phải chịu lệ thuộc vào Thiên Chúa là Chúa Trời đất, thì Chúa Giêsu Kitô sẽ là tất cả và trong tất cả. Chúng ta hãy nhìn vào ba khía cạnh phụng vụ của hội thánh, đó là phụng vụ của Giáo Hội, lời Chúa, và nhu cầu của con người.
Trong phụng vụ Giáo hội, một yếu tố chính đó chính là lời của Thiên Chúa. Từ năm này qua năm khác, các bài đọc kể lại những biến động của sự cứu rỗi cho nhân loại. Mùa Vọng là biểu hiện của thế giới đang mong chờ Đấng Cứu Thế. Chúng ta chào đón Chúa khi Ngài đến với chúng ta trong dịp Giáng sinh, nhưng đáng ngạc nhiên thay, Ngài lại đến như một em bé sơ sinh. Qua đó, chúng ta được lớn lên và trưởng thành với Ngài, Chúng ta cùng đồng hành với Ngài trong những vùng núi đồi Galilee và Judea. Chúng ta cũng đươc sống lại qua sự khổ hình và cái chết của Ngài trong Mùa Chay và Phục Sinh. Sự sống lại của Ngài đã đưa tất cả chúng ta đến với Thiên Chúa Cha với Ngài. Thánh Linh của Ngài không những chỉ xuống trên các môn đệ, mà còn trên mỗi người tín hữu chúng ta. Và kể từ đó, chúng ta đã được nghe và sống với trách nhiệm của Giáo Hội, qua những thăng trầm của lịch sử, những niềm tự hào và đam mê, những sự đau khổ và hoan hỷ của Giáo Hội, Với những cuộc đấu tranh không ngừng để phát triển giáo hội trong sự toàn vẹn và sự viên mãn nơi Đức Kitô.
Trong khi chúng ta chuẩn bị những ngày cuối của năm Phụng vụ, chúng ta sẽ tôn vinh Chúa Kitô là Vua vũ trụ. Phụng vụ sẽ được của long trọng vì đó sẽ là điểm cao nhất của sự sáng tạo khi tất cả nhân loại và muôn loài được sáng tạo sẽ phải chịu lệ thuộc vào Chúa Kitô, khi Người phá hủy mọi quy luật, mọi sức mạnh và uy quyền của thế giới. Hôm nay chúng ta đang sống với sự chờ đợi trong ngày sau hết; như chúng ta đều biết. Mùa vọng đã bắt đầu cho sự huyền bí và sự vẹn toàn của mầu nhiệm về Chúa Kitô..
Trong lời Chúa, Tin Mừng đã mô tả những gì? Nói tóm lại, ba thực tại liên quan đó: sự kết thúc của thế giới này như chúng ta biết, sự xuất hiện của Chúa Kitô, nhưng lần này không phải chỉ là một em bé bất lực, nhưng "với sức mạnh và vinh quang cao cả", và Ngài tập hợp tất cả những ai được cứu rỗi vào một nơi. Phụng vụ và Tin Mừng hôm nay có thể liên hệ trực tiếp đến mối quan tâm của nhân loại và Người Kitô giáo của chúng ta như thế nào? Để khởi đầu, chúng ta thấy có hai mối quan tâm mà chúng ta chỉ cần để ý đến: Khi nào thế giới sẽ đến ngày tận thế và ngày tận thế sẽ được xảy ra như thế nào? Có phải tận thế là ngày hôm qua? hay tận thế sẽ là ngàn năm sau nữa? Có phải tất cả thế giới này sẽ phải kết thúc trong băng giá hay trong lửa cháy bất tận? Mặc dù có những sách Tiên tri được viết và những tiên tri đã tiên đoán cho ngày sau hết, nhưng chúng ta cũng không thể nào biết được sự gì sẽ xẩy ra. Chúng ta hãy nhớ những gì Chúa Giêsu đã dạy: " Còn về ngày và giờ đó thì không ai biết được, ngay cả các thiên sứ trên trời hay cả người Con cũng không; chỉ một mình Chúa Cha biết mà thôi.."(Mt 34:36). Trong khi chúng ta chờ đợi ngày trở lại sau cùng của Chúa Kitô, đậy là cơ hội tốt nhất để chúng ta chú tâm, hướng đôi mắt của chúng ta trong ngày trở lại của Chúa Giêsu Kitô "với quyền năng và vinh quang cao cả của Ngài." Đó là niềm hy vọng của những người Kitô hữu của chúng ta. Con người chúng ta sẽ phải bi thảm như thế nào nếu như chúng ta đã mù quáng không thấy Chúa Giêsu đến với chúng ta hàng ngày trong cảnh người hành khất rách rưới và tả tơi, hay một người cô đơn, sợ hãi, hay là một người đang phải đau khổ, bệnh tật, hay lạc lõng trong một thế giới kỳ lạ mà dường như không một ai muốn quan tâm.
Trong tháng 11 này, chúng ta kính nhớ những người đã qua đời, đặc biệt là những người thân trong gia đình và bạn bè của chúng ta. Khi chúng ta có thể tưởng nhớ đến cái chết của những người thân yêu hay bạn bè này, chúng ta có thể nhin thấy những cảm giác bị mất mát và buồn khổ như thế nào. Nhưng cái chết của họ sẽ nhắc nhở chúng ta về cái chết của chính chúng ta. Chúng ta cũng nhớ lại những khoảnh khắc khó khăn trong cuộc sống của chính mình khi chúng ta trải qua những cơn bệnh tật hay tai nạn, những khủng hoảng hay những thiên tai, do thiên nhiên hay con người tạo ra, và nhiều vấn đề khác. Bất cứ những khi nào những sự không may này đến, chúng ta hãy vững tâm trong lời yêu thương của Chúa. Ngài luôn yêu thương và nâng đỡ chúng ta, và lời của Ngài sẽ không bao giờ qua đi, bởi vì Thiên Chúa sẽ không bao giờ từ bỏ chúng ta và tình yêu của Ngài dành cho chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc.

REFLECTION
Today's readings from Daniel and Mark lead liturgically to the end of the Church year, to next Sunday’s celebration of Christ the King, when the whole of creation will be subjected to the Lord of heaven and earth, when Jesus Christ will be all in all. Let us look at three aspects of the liturgical assembly, namely: the Church's liturgy, the word of God, and the needs of the people. In other works, we consider what the Church is celebrating in today's liturgy; what the Gospel is describing; and how liturgy and Gospel might touch our human and Christian concerns.In the Church liturgy, a major element is God's word. Year after year, the readings recapture the movement of our salvation. Advent represents the world's waiting for its Savior. We welcome the Lord as he came to us at Christmas, surprisingly in the form of an infant. We grow to manhood with him, walk in his footsteps through Galilee and Judea. We recapture his dying-rising through Lent and Easter. His Ascension lifted all of us with him to the Father; his Spirit descended not only on the disciples, but also on each believer. And since Pentecost we have heard and lived the mission of the Church, its ups and downs, its pride and passion, its agony and its ecstasy, its ceaseless struggle to grow into the fullness of its Lord, its living in hope for the final coming of the Savior.
Now, we reach the end of the Liturgical year. Next week we will crown Christ the King. On that Sunday, the liturgy celebrates what will be the high point of creation, when humankind and all it possesses will be subjected to Christ, when he delivers the kingdom to God the Father after destroying every rule and every authority and power. Today we celebrate the beginning of that end; today we live in anticipation the end of the world, as we know it. If Advent was prologue to the Christian mystery, we now sneak a preview into its finality.
In the word of God: What is the Gospel describing? In short, three inter-related realities: the end of this world as we know it, the coming of Christ, this time not as a helpless baby, but "with great power and glory," and the assembling into one place of all who are saved.
There is a danger here. In each of these three powerful prophecies we can be misled by images, distracted by the description. The writers, seeing in vision the final struggle to establish God's kingdom, used incredibly vivid images and symbols, to convey realities beyond their experience.
Lastly, how might today's liturgy and Gospel touch our human and Christian concerns? To begin with, there are two concerns we can only be curious about: When will the world end, and how? Is the last day tomorrow or thousands of years from now? Will it all end in ice or in fire? Despite the books and predictions of the prophets of doom, we simply do not know. Remember what Jesus Himself said: "But of that day or that hour no one knows, not even the Son, but only the Father."
But such ignorance should not immobilize us or leave us complacent. Whenever and however the world will end, the second coming of Jesus is our ceaseless hope. For without his second coming, his first makes little sense. Since that is so, let us affirm Christ's final coming with the intensity of the early Christians, who expected him to return within their lifetime. It is indeed good to fix our eyes on Christ's final coming "with great power and glory." It is our Christian hope. It would be tragic if the far horizon blinds us to Christ's daily coming in rags and tatters, as a lonely, frightened, joyless, sick person, lost in a strange world that does not seem to care.

No comments:

Post a Comment