Trong bài Tin Mừng hôm nay, khi ông Phêrô
hỏi Chúa Giêsu về sự tha thứ, ông đặc biệt tự đưa ra một câu trả lời mà ông
nghĩ rằng Chúa Giê-su sẽ hài lòng.
Có phải là chúng ta phải tha thứ bảy
lần?!
Thật không thể tưởng
tượng nổi khi Chúa Giêsu phản bác lại lời đề nghị của ông Phêrô: chúng ta không phải chỉ tha thứ 7 lần mà
chúng ta phải tha thứ bảy mươi lần bẩy. Chúa Giêsu nói rõ là việc tha thứ
và việc nhận sự tha thứ không có giới hạn. Để chứng minh sự tổn thương, hay sư
đau khổ của Ngài, Chúa Giêsu đã cho chúng ta một dụ ngôn về hai loại nợ nần
rất khác nhau. Người đàn ông đầu tiên nợ một số tiền khổng lồ, hàng triệu đô la
tiền ngày nay. Vào thời Chúa Giêsu, số tiền này lớn hơn tổng doanh thu của một
tỉnh; nhiều hơn giá chuộc cho một vị vua! Tuy nhiên, người đàn ông này đã được
tha một món nợ đáng kinh ngạc như vậy thế nhưng lại không thể tha cho một
trong những người cộng sự của mình một món nợ rất nhỏ, khoảng một phần trăm
nghìn cái món nợ của chính anh ta đã được tha. Sự tương phản không thể lớn
hơn!
Không có một sự
xúc phạm nào mà người xung quanh chúng ta đã xúc phạm đến chúng ta có thể
so sánh với sự xúc phạm riêng của chúng ta với Thiên Chúa! Chúng ta đã được
tha một món nợ rất khổng lồ mà chúng ta không bao giờ có thể trả được. Đó
là lý do tại sao Thiên Chúa Cha trên trời đã sai Con một của Ngài là Chúa
Giêsu Kitô, Người mà đã tự hiến thân xác của Ngài và sẵn lòng hy sinh mạng
sống của Ngài để chuộc chúng ta khỏi mọi sự nô lệ của tội lỗi, của Satan
và sự chết. Như thơ của Thánh Phaolô gởi cho cho dân thành Corintô đã
viết, " Anh em đã được mua chuộc rồi, giá cả hẳn hoi! Anh em chớ nên nô lệ
cho người phàm!" (1 Cô-rinh-tô 7:23) và giá đó là cái chết của Chúa Giêsu
trên thập giá. Qua việc đổ máu của Ngài trên thập tự giá, Chúa Giêsu không
những chỉ mang lại sự tha thứ cho tất cả tội lỗi của chúng ta, mà còn giải
phóng chúng ta khỏi sự giam cầm của ma quỷ Sa-tan và sự trói buộc của tội lỗi.
Chúa
Giêsu giải cứu chúng ta thoát khỏi lối sống trong tội lỗi
và bóng tối tử thần. Trong thơ thứ nhất
thánh Phêrô đã viết " Không phải
bằng những của hư nát, bạc hay vàng mà anh em đã được mua chuộc khỏi cách sống
hư phiếm tổ truyền của anh em, nhưng là nhờ Máu châu báu của Con Chiên vô tội,
vô tì, Ðức Kitô, " (1 Phi-e-rơ 1:18). Đức Kitô “Ðấng đã thí mình vì
ta để chuộc ta khỏi mọi tội ác ... ” (Títô 2:14). Sự gian ác mô tả là những lối
suy nghĩ sai lầm vô ích, thái độ tội lỗi và hành vi sai trái, đồng thời coi thường
hoặc coi nhẹ các điều răn của Thiên Chúa. Chúng ta đã được tha một món nợ khổng
lồ mà chúng ta không bao giờ có thể trả được. Chúng ta nợ Thiên Chúa một món nợ
biết ơn vì lòng thương xót và những ân sủng mà Ngài đã ban cho chúng ta qua
Con Ngài, là Chúa Giêsu Kitô.
Nếu Thiên Chúa đã
bày tỏ lòng thương xót đối với chúng ta khi Ngài ban cho chúng ta sự tha thứ
những tội lỗi của chúng ta, thì đến lượt chúng ta, chúng ta cũng phải bày tỏ
lòng thương xót và sự tha thứ đối với mọi người đã xúc phạm đến chúng ta. Sẵn
sàng tha thứ cho những người xúc phạm chúng ta là một nghĩa vụ thiêng liêng. Nếu
chúng ta mong đợi Thiên Chúa tha thứ và bày tỏ lòng thương xót của Ngài khi
chúng ta phạm tội và không tuân theo các điều răn của Ngài, thì chúng ta phải sẵn
lòng trút bỏ mọi oán giận, bất bình, hoặc ác ý đối với những người xung
quanh. Chúa Giêsu dạy chúng ta cầu nguyện hàng ngày để chúng ta có ân sủng và
sức mạnh để tha thứ cho người khác theo như cách mà Thiên Chúa đã tha thứ cho
chúng ta (Mt 6: 12,14-15). Nếu chúng ta không tỏ lòng thương xót và tha thứ cho
người xung quanh, thì làm sao chúng ta có thể mong đợi Chúa tha thứ cho chúng
ta? Thánh Giacôbê đã nói “Án xử tàn nhẫn cho người bất nhân; lòng nhân thời
thênh thênh thắng án” (James 2:13).
Lòng nhân từ là mặt
trái của công lý Thiên Chúa. Không có lòng thương xót, công lý lạnh lùng, toan
tính và thậm chí tàn nhẫn. Thương xót trong công lý giống như muối được ướp
thịt cho thêm hương vị. Lòng thương xót tuân theo công lý và hoàn thiện nó.
Công lý đòi hỏi cái sai phải được giải quyết. Để thể hiện lòng thương xót mà
không giải quyết sai lầm và để tha thứ cho người không ăn năn không phải là
lòng thương xót thực sự mà là giấy phép. CS Lewis, một tác giả Cơ đốc giáo ở thế
kỷ 20 đã viết: "Lòng nhân ái sẽ chỉ nở hoa khi nó mọc trong những kẽ hở của
tảng đá Công lý: khi cấy vào vùng đầm lầy của chủ nghĩa Nhân đạo đơn thuần, nó
trở thành một loài cỏ dại ăn thịt người, càng nguy hiểm hơn bởi vì nó vẫn được
gọi bằng tên giống núi ”. Nếu chúng ta muốn lòng thương xót được bày tỏ cho
chúng ta, chúng ta phải sẵn sàng tha thứ cho người khác từ tận đáy lòng như
Chúa đã tha thứ cho chúng ta.
Chúng ta có thù hận
hay oán giận ai không? Chúng ta hãy cầu xin Chúa thanh tẩy trái tim của chúng
ta để chúng ta có thể tỏ bày lòng thương xót và nhân từ đối với tất cả mọi
người; và đặc biệt là với những người đã gây cho chúng ta những sự phiển
toái và sự đau buồn trong ác ý.
Twenty-fourth Sunday in Ordinary Time A
In today Gospel reading, When Peter posed the question of
forgiveness, he characteristically offered an answer he thought Jesus would be
pleased with.
Why not forgive seven times!
How unthinkable for Jesus to counter with the
proposition that we must forgive seventy times that. Jesus makes it clear that there is no limit
to giving and receiving forgiveness. To prove his lesion, Jesus give us a
parable about two very different kinds of debts. The first man owed an enormous
sum of money, millions in our currency. In
Jesus' time this amount was greater than the total revenue of a province; more
than it would cost to ransom a king! The man who was forgiven such an
incredible debt could not, however, bring himself to forgive one of his
collogues a very small debt which was
about one-hundred-thousandth of his own debt. The contrast could not have been
greater!
No offense our neighbor can do to us can compare with our own
personal debt to God for offending him! We have been forgiven an enormous debt
we could not repay on our own. That is why the Father in heaven sent his only
begotten Son, the Lord Jesus Christ, who freely and willing gave up his life
for our sake to ransom us from slavery to sin, Satan, and death. Paul the
Apostle states, "you were bought with a price" (1 Corinthians 7:23)
and that price was Jesus' death on the cross. Through the shedding of his blood
on the cross, Jesus not only brought forgiveness and pardon for our offenses,
but release from our captivity to Satan and bondage to sin.
The Lord Jesus sets us free from a futile mind and way of
living in sin and spiritual darkness. "You were ransomed from the futile
ways inherited from your fathers ...with the precious blood of Christ" (1
Peter 1:18). Christ "gave himself to redeem us from all iniquity"
(Titus 2:14). Iniquity describes the futile ways of wrong thinking, sinful
attitudes and wrong behavior, and disregarding or treating God's commandments
lightly. We have been forgiven an enormous debt which we could never possibly
repay. We owe God a debt of gratitude for the mercy and grace he has given us
in his Son, Jesus Christ.
Brothers and sisters
in Christ,
We could never pay back the debt on our own
for our sins. Some sin can cost us our very lives, “for the wages of sin is
death” (Romans 6:23). This is why God the Father sent his beloved Son to ransom
us. Christ literally paid the price for our sins with his own blood: “...you do
not belong to yourself. You have been purchased at a price” (1 Corinthians
6:19-20). None of us are exempt from the need for God’s mercy: “...all have
sinned and are deprived of the glory of God. They are justified freely by his
grace through the redemption in Christ Jesus, whom God set forth as an
expiation, through faith, by his blood” (Romans 3:23-25). How cognizant are we
of the price Christ paid for our sinfulness?
Because God is love, the Justice we deserve is
overcome by his mercy.
Pope Francis said, “Justice and mercy in God
are one thing. Mercy is just, and Justice is merciful.”
There at the cross, justice and mercy met in
the person and sacrifice of Christ. Jesus endured the punishment we deserve and
paid every ounce of the penalties we deserve to pay. Because we all have
sinned, we have therefore received the gift of God’s mercy; we are called to
act accordingly by being merciful and compassionate, like God (see Psalms 103).
3. Choose to
Forgive: When we forgive
others, even and especially when they cannot make amends for how they have hurt
us, we are acting in imitation of Christ: “[And] be kind to one another,
compassionate, forgiving one another as God has forgiven you in Christ” (Ephesians
4:32). We must choose to forgive whoever has wronged us. Forgiveness is not a
feeling; it is an act of the will. What happens when we do not choose to
forgive? We run the risk that our own sins will be held against us. Our first
reading for Mass today considers this point: “Forgive your neighbor the wrong
done to you; then when you pray, your own sins will be forgiven. Does anyone
nourish anger against another and expect healing from the Lord? Can one refuse
mercy to a sinner like oneself, yet seek pardon for one’s own sins?” (Sirach
28:2-4).
Sunday
24th Ordinary 2023
“‘You wicked servant! I forgave you your entire
debt because you begged me to. Should you not have had pity on your fellow
servant, as I had pity on you?’ Then in anger his master handed him over to the
torturers until he should pay back the whole debt. So will my heavenly Father
do to you, unless each of you forgives your brother from your heart.” Matthew 18:32–35
Love, kindness, gentleness, mercy…these and
many like qualities are easy to think about. They inspire us to be holy by
growing in virtue. But sometimes we need more. Sometimes pondering the beauty
of the virtues and fruits of the Spirit do not suffice to help us embrace a
life of holiness. This is one of the reasons for our parable today.
The Spiritual Exercises of
Saint Ignatius of Loyola present us with a structure by which a spiritual
director may lead a retreatant through a thirty day private retreat. Ignatius
outlines thirty days worth of meditations. Interestingly, Ignatius does not
begin by inviting a person to ponder the beautiful virtues to which they are
called. Instead, for the first week, he has the retreatant ponder the horror of
sin and the devastating effects that sin has upon a soul. By doing this, the
person’s eyes are more fully opened to their own sin so that, in the subsequent
three weeks, they will be more properly disposed to reflect upon the inspiring
life of Christ and His many virtues.
In a sense, our Gospel today is
an ideal Gospel to ponder during that first week of an Ignatian retreat. And
for that reason, it is an ideal Gospel to ponder anytime we want to get our
spiritual lives in order. It is very easy to become complacent in our Christian
walk. It is easy to become lukewarm in our prayer and even in our moral life.
If that is you to any degree, then this Gospel is worth your careful and
thorough attention.
The sin that Jesus addresses in this passage
is the sin of unforgiveness. It clearly depicts the wrath of God that will be
inflicted upon those who refuse to forgive others. The “wicked servant” to whom
this is addressed was a man who was forgiven a “huge amount” by God. This is
all of us. Every one of us has been forgiven by God an amount that cost Jesus
His very life. The consequence of our sins was the death of the Son of God.
Each of us deserves the penalty of death. But death has now been transformed into
the very means of new life through the forgiveness of sins. And if we want to
receive the forgiveness of sins and the new life that awaits us, we must fully
share in God’s forgiveness. Not only must we receive His forgiveness, we must
also forgive those who have sinned against us. Completely. Totally. Without
reserve.
In this parable, the wicked servant failed to
forgive his servant’s small debt. In fact, every sin committed against us, no
matter how grave in the eyes of God, is a small debt compared to the debt we
owe God. For that reason, we must never hesitate to forgive. Never. If this is
difficult, and if reflecting upon God’s mercy, kindness, compassion and love do
not compel you to completely forgive everyone to the fullest extent, then spend
time with this parable. “You wicked servant! I forgave you your entire debt
because you begged me to. Should you not have had pity on your fellow servant,
as I had pity on you?” These are words directed at us when we fail to forgive
completely from the depths of our hearts. They are merciful words from Jesus to
help us wake up to what we need to do.
In a commentary on this passage from St.
Thomas Aquinas, the “torturers” spoken of, to whom we will be handed over if we
do not forgive, are the demons. They will torment us when we lack forgiveness
toward others. The torture, for now, will come in the form of obsessing over
our wounds, dwelling upon thoughts of revenge, holding grudges, and lacking
interior peace. This is the work of the demons, and they will torment us this
way until we forgive.
Reflect, today, upon the absolute requirement
of the Christian life to forgive. Mercy can seem unfair. From the perspective
of strict justice, it is. But from the perspective of freedom and the virtues
of Heaven, mercy makes perfect sense. Do not hesitate to forgive, for if you
can do so from the bottom of your heart, God will lavish upon you the riches of
the Kingdom of Heaven.
Most merciful Lord, You have forgiven me a
huge debt. The cost of my sin was Your death on the Cross. Please fill my heart
with such gratitude for this gift that I, in turn, offer the same depth of
mercy to others. May I never waver in this depth of mercy so that I am freed
from the torments that come from unforgiveness. Jesus, I trust in You.
Sunday
24th Ordinary 2023
Opening
Prayer: Oh my Jesus, as I
begin this time of prayer, I realize that forgiving others can be difficult.
Sometimes I am afraid of letting go of how others have hurt me. It makes me
feel protected to hold on to that hurt. As I open my heart, help me empty the
fear and remember that you are my protector and have forgiven me for so many
sins.
Encountering Christ:
1. A Priceless Debt: We could never repay the debt for our sins. Some
sins can cost us our very lives, “for the wages of sin is death” (Romans 6:23).
This is why God the Father sent his beloved Son to ransom us. Christ paid the
price for our sins with his own blood: “...you do not belong to yourself. You
have been purchased at a price” (1 Corinthians 6:19-20). None of us are exempt
from the need for God’s mercy: “...all have sinned and are deprived of the
glory of God. They are justified freely by his grace through the redemption in
Christ Jesus, whom God set forth as an expiation, through faith, by his blood”
(Romans 3:23-25). How cognizant are we of the price Christ paid for our
sinfulness?
2. Justice and Mercy: Because God is love, the Justice we deserve is
overcome by his mercy. Pope Francis said, “Justice and mercy in God are one
thing. Mercy is just, and Justice is merciful.” At the cross, justice and mercy
met in the person and sacrifice of Christ. Jesus endured the punishment we
deserve and paid every ounce of the penalties we deserve to pay. Because we all
have sinned, we have received the gift of God’s mercy; we are called to act
merciful and compassionate, like God (see Psalms 103).
3. Choose to Forgive: When we forgive others, even and especially when
they cannot make amends for how they have hurt us, we are acting in imitation
of Christ: “[And] be kind to one another, compassionate, forgiving one another
as God has forgiven you in Christ” (Ephesians 4:32). We must choose to forgive
whoever has wronged us. Forgiveness is not a feeling; it is an act of the will.
What happens when we do not choose to forgive? We run the risk that our own
sins will be held against us. Our first reading for Mass today considers this
point: “Forgive your neighbor the wrong done to you; then when you pray, your
own sins will be forgiven. Does anyone nourish anger against another and expect
healing from the Lord? Can one refuse mercy to a sinner like oneself yet seek
pardon for one’s own sins?” (Sirach 28:2-4).
Conversing with Christ: Dear Jesus, thank you for paying the price for my
sins with your precious body and blood. Help me to remember that I belong to
you and to live with gratitude for that fact. Help me to choose to forgive
others as you have forgiven me.
Resolution: Lord, today, by your grace, I will choose to forgive
someone for a wrong they have done to me. I will pray and ask God to help me to
forgive that person fully and with my whole heart.
No comments:
Post a Comment