Qua Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta hãy vững tin vào Chúa
vì qua những hồng ân của Chúa Thánh Thần, Ngài đã ban cho chúng ta sự
khôn ngoan trong cuộc sống của chúng ta để chúng ta tránh khỏi mọi tội
lỗi và chước cám dỗ của ma quỷ. Tất cả chúng ta, ai cũng đều mong muốn
và khát vọng sự khôn ngoan của Thiên Chúa trong kế hoạch Tinh khôn của
Thiên Chúa. Chúng ta hãy xin Chúa Giê-su, Chúa chúng ta đổi mới tâm hồn
của chúng ta và để chúng ta được tăng cơn khát vọng tìm kiếm sự khôn
ngoan đích thực nơi Thiên Chúa.
Monday, October 15, 2012
Thursday, October 11, 2012
GIA ĐÌNH CẦU NGUYỆN CHO NĂM ĐỨC TIN
Lạy Thiên Chúa là Cha của chúng con, trong Chúa Giêsu, Chúa mời gọi tất cả các gia đình Kitô hữu chúng con trở nên dấu chỉ của đức tin sống động.
Bởi ánh sáng của Chúa Thánh Thần, xin hướng dẫn chúng con biết tri ơn về những ân sũng đức tin, và qua những hồng ân này, chúng con có thể phát triển mối quan hệ của chúng con với Chúa Giêsu, Con Chúa, và vũng tin để làm chứng nhân cho niềm hy vọng và niềm vui Kitô giáo cho tất cả mọi người chúng con gặp nhạu Vì danh Chúa Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.
Suy Niệm Tin Mừng Luca 11: 5-13(Thứ Năm 27 Thuờng Niên)
Hôm nay, Tin Mừng là một bài học giáo huấn của Chúa Giêsu về sự cầu nguyện. Chúa chắc chắn và quả quyết rằng Chúa Cha luôn luôn lắng nghe lời Ngài cầu xin: "Hãy xin, thì sẽ được; hãy tìm, thì sẽ tìm thấy, và cứ gõ cửa sẽ được mở ra cho" (Lc 11:9).
Có nhiểu khi, chúng ta nghĩ rằng trong thực tế cho thấy rằng "sự thật" không phải luôn nào cũng được như vây. Chúng ta không thể xin được những gì chúng ta mong muốn. Tại sao? Chúng ta xin mãi mà không được là bởi vì chúng ta qua ích kỷ chỉ biết xin cho mình thôima2 quên bổn phận của mình với Chúa và tha nhân. Vì thế Chúng ta phải cầu nguyện với một thái độ thích hợp để lời cầu nguyện của chúng ta có hiệu quả!
Chân Phước Giles thành Assisi nói: "Hãy cầu nguyện một cách thành tâm, và liên lủy trong sự trung tín và phó thác, vì hồng ân(ân sủng) của Thiên Chúa sẽ không ban cho chúng ta một lần, Nhưng Ngài có thể ban phát ân sũng của Ngài cho chúng ta trong những thời gian khácnhau. Chúng ta hãy chắp tay, khiêm tốn đặt tất cả tâm trí và sự tin tưởng của chúng ta vào Thiên Chúa, và Thiên Chúa sẽ ban ân sủng của Ngài nơi chúng ta, và khi nào Ngài muốn".
Có nhiểu khi, chúng ta nghĩ rằng trong thực tế cho thấy rằng "sự thật" không phải luôn nào cũng được như vây. Chúng ta không thể xin được những gì chúng ta mong muốn. Tại sao? Chúng ta xin mãi mà không được là bởi vì chúng ta qua ích kỷ chỉ biết xin cho mình thôima2 quên bổn phận của mình với Chúa và tha nhân. Vì thế Chúng ta phải cầu nguyện với một thái độ thích hợp để lời cầu nguyện của chúng ta có hiệu quả!
Chân Phước Giles thành Assisi nói: "Hãy cầu nguyện một cách thành tâm, và liên lủy trong sự trung tín và phó thác, vì hồng ân(ân sủng) của Thiên Chúa sẽ không ban cho chúng ta một lần, Nhưng Ngài có thể ban phát ân sũng của Ngài cho chúng ta trong những thời gian khácnhau. Chúng ta hãy chắp tay, khiêm tốn đặt tất cả tâm trí và sự tin tưởng của chúng ta vào Thiên Chúa, và Thiên Chúa sẽ ban ân sủng của Ngài nơi chúng ta, và khi nào Ngài muốn".
Tuesday, September 25, 2012
Thứ Ba 25 thường Niên
Bản
tính con người của người Kitô hữu là gì?
Trước
hết và quan trọng nhất là một mối quan hệ, một mối quan hệ trong tin tưởng,
tình cảm, cam kết, trung thành, trung
tín, từ tâm, nhân hậu, thương xót, giúp ich, hỗ trợ, và rất nhiều phẩm chất
khác mà con người chúng ta ràng buộc với nhau trong một tình yêu và được kết hợp
lẫn nhau.
Thiên
Chúa ban cho chúng ta những mối quan hệ vĩ đại, hiệp nhất trong tâm hồn, tâm
trí, tinh thần và thân xác của chính Chúa Giêsu. Chính Chúa là tác giả rất và
nguồn gốc của tình yêu (1 Gioan 4:8,16). Tình yêu của Thiên Chúa không bao giờ
thất bại, không bao giờ quên, không bao cần thỏa hiệp, không bao giờ dối trá,
không bao giờ để chúng ta phải thất vọng.
Tình
yêu của Ngài rất phù hợp với con ngưới chúng ta, Tình Yêu không lay chuyển,
không điều kiện, và không thể ngừng lại. Không có gì có thể ngăn cản Ngài là ngừng
yêu chúng ta.
Thiên
Chúa sẽ yêu thương chúng ta bất kể. Bản chất con người của Thiên Chúa là để yêu
thương. Đó là lý do tại sao Chúa đã tác tạo ra con người chúng ta, để chúng ta
được hiệp nhất với Ngài và chia sẻ với Ngài trong một tình yêu và sự hiệp nhất
của Ngài (1 Gioan 3:1).
Thiên
Chúa là một Chúa nhưng có ba ngôi, Ngôi Chúa Cha, Ngôi Chúa Con, và Chúa Thánh
Thần, và hiệp nhất trong một tình yêu.
Đó
là lý do tại sao Chúa Giêsu thách thức các môn đệ và thậm chí cả thân phận con
người trần thế của mình đểcho chúng ta nhận thức rằng chỉ có Thiên Chúa mới là
nguồn gốc thực sự của tình yêu và là tất cả của các mối quan hệ thân tộc giũa
con người.
Thiên
Chúa muốn tất cả các mối quan hệ của chúng tôi được bắt nguồn từ tình yêu của
Ngài. Trong phúc âm hôm nay, Chúa Giêsu thay đổi thứ tự những mối quan hệ thế
trần và chỉ cho chúng ta thấy rằng mối quan hệ họ hàng thực sự không chỉ là một
vấn đề xác thịt và máu mủ.
Chúng
ta chấp nhận là con cái của Thiên Chúa, chúng ta phải biến đổi tất cả các mối
quan hệ của chúng ta và đòi hỏi một trật tự mới của lòng trung thành trước tiên
với Thiên Chúa và Nước Trời.
Làm
sao chúng ta có thể phát triển tình yêu của chúng ta với Thiên Chúa? Hãy để Chúa Thánh Thần biến đổi tâm hồn, trái
tim, và ý chí của chúng ta để Chúa Thánh Thần kích hoạt chúng ta biết yêu thương
một một cách tự do, không gò bó và biết quảng đại như tình yêu Chúa yêu thương
chúng ta.
Thursday, September 20, 2012
Hữu Hạn hay Vĩnh Hằng?
Thật không có gì thoát khỏi sự quan sát của Thiên Chúa! Người vừa mới
cho ăn bánh no nê tức thì phát sinh ngay những kẻ đi tìm Chúa chỉ vì
miếng ăn. Cũng may Chúa Giêsu là Đấng hay thương xót nên Người chỉ trách
cứ nhẹ nhàng và hướng chúng ta đến một mục tiêu
khác: cao sang hơn, nhiệm mầu hơn!
“Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời” (Ga 6,27).
Có lẽ đã xa rồi cái thời cả xã hội làm quần quật cả ngày chỉ mong được 2 bữa no bụng. Hiện nay, người ta lên kế hoạch làm việc này việc nọ để đáp ứng cho nhiều nhu cầu khác: ăn phải ngon, mặc phải đẹp, ở phải sang, xe phải an toàn, chơi phải đẳng cấp… Rồi sắm sửa phải là hàng độc, không giống ai mới ngon! Khái niệm “hay hư nát” mà Chúa Giêsu đã dùng xem ra không còn phù hợp nữa. Chỉ có của ăn mới mau ôi, mau thiu… Mà tôi đâu có làm vì của ăn! Tôi làm vì những thứ “hàng hiệu” tôi đang sử dụng đây, tôi đâu thèm xài “hàng Chệt”! Ai dám bảo những thứ “top” tôi đang dùng là “mau hư nát”? Một hôm, thằng út nghịch cái Ipad mới mua thế nào mà rớt từ lầu xuống cầu thang, mặt kính vỡ tan, mainboard gãy, y như miếng sắt trong lò rèn. Tôi cầm “miếng sắt lò rèn” trong tay trầm ngâm hồi lâu để thấy rằng Lời Chúa luôn đúng với mọi thời: cái laptop tôi giữ gìn cẩn thận lắm cũng chỉ được 5-7 năm, chiếc xe đi được 10-15 năm, cái nhà tôi ở được 30-40 năm… rồi còn phải duy tu, bảo dưỡng, nhiêu khê mọi bề! So với thời gian của Thiên Chúa thật chẳng thấm vào đâu. Tôi đã chọn cái hữu hạn thay vì chọn cái vĩnh hằng. Tôi bất chợt nhớ câu chuyện về Mạnh Thường Quân:
Mạnh Thường Quân chính tên là Điền Văn, con Điền Anh. Tuy ít tuổi mà Điền Văn rất khôn ngoan. Thấy cha làm quan, hay vụ lợi, tích trữ của cải mà không chịu làm phúc, một hôm Điền Văn hỏi cha: “Con của đứa con, gọi là gì?”
Người cha nói: “Gọi là cháu.”
Điền Văn lại hỏi: “Con đứa cháu gọi là gì?”
Người cha đáp: “Gọi là chắt.”
Điền Văn hỏi: “Con của đứa chắt gọi là gì?”
Người cha đáp: “Gọi là chút.”
Điền Văn lại hỏi: “Con và cháu của đứa chút gọi là gì?”
Người cha đáp: “Ai biết gọi là gì nữa!”
Lúc đó, Điền Văn mới nói: “Cha làm tướng của nước Tề, nay đã ba đời vua, giàu có hàng ức vạn, mà thiên hạ không thấy có một người nào là hiền tài cả. Cha quên hết cả việc công ích, của dân, của nước. Cha quên tất cả các việc phúc đức, chỉ chăm chăm góp của cải, nhằm để lại cho những người sau này không biết gọi nó là cái gì! Con trộm nghĩ như thế, thật là quái lạ lắm."
Vẫn còn đó chiếc kim chỉ nam Chúa Giêsu đã để sẵn cho chúng ta: “ Công việc của Thiên Chúa là các ngươi hãy tin vào Ðấng Ngài sai đến” (Ga 6,29).
Chỉ cần TIN, thế thôi. Thật dễ dàng và chẳng nặng nhọc gì! Người trao cho tôi cái ách êm ái mà tôi lại chẳng màng, tôi còn bận quàng vào mình những cái ách đầy tranh chấp, thị phi để rồi suốt đời lao tâm khổ tứ… Khổ nỗi, vì TIN, tôi phải thay đổi những tiêu chuẩn lựa chọn vốn đã ăn sâu thành nếp trong cách nghĩ rất ư con người bấy nay:
* Phải bỏ một mối hời chỉ để… giữ ngày Chúa Nhật.
* Phải từ bỏ một công việc có thu nhập cao để giữ đúng luật Chúa và Hội Thánh.
* Phải chịu điểm kém trong kỳ thi vì không quay cóp như mọi người.
* Phải sống đạm bạc vì không nhận đút lót, “lại quả”…
* Phải mở rộng bàn tay trong đời sống hằng ngày nên chẳng tích luỹ được gì.
* Phải nói lời trung thực nên ít được ai ưa.
Nói chung, tôi đành phải chịu mất mát rất nhiều ở đời này nếu tin vào lời hứa: “Và phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp” (Mt 19,29). Chọn 100 năm hay chọn vĩnh cửu đây? Tôi lại nhớ cuộc tranh luận của hai anh bạn, một anh rất sùng đạo và một anh thì… vô tín ngưỡng:
* Thời buổi này mà cậu còn tin vào ba thứ vớ vẩn ấy. Đời người được bao lăm mà cậu phải “khổ sở” thế?
* Chính vì đời người ngắn ngủi nên mình càng cần phải hy sinh để đánh đổi lấy cái vô cùng.
* Biết có cái thứ vô cùng ấy không?
* Mình không chắc lắm, nhưng nếu không có thì mình cũng chẳng thiệt hại gì. Bằng như nếu có thì cậu… thua đậm là cái chắc!
Chẳng cần triết lý dông dài cũng có thể khiến ta nhận ra đâu là chân lý. Không thiếu những triết gia, nhà thơ, nhà văn đã phải thốt lên: “Phù du, mọi sự ở đời này đều là phù du…”. Vậy mà, hằng ngày người ta vẫn chen lấn nhau, giành giật nhau cái phù du ấy.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con có được Đức Tin và kiên vững sống như lời Thánh Phaolô khuyên bảo: “Anh em hãy khử trừ lối sống xưa kia. Hãy lột bỏ con người cũ đã bị hư theo những đam mê lầm lạc. Anh em hãy trở nên mới trong lòng trí anh em, hãy mặc lấy người mới đã được tác thành theo thánh ý Chúa trong sự công chính và thánh thiện xứng với sự thật” (Ep 4,22-24). Nhờ đó, ngày sau chúng con mới xứng đáng được hưởng phần gia nghiệp là Nước Thiên Chúa trong đời sống vĩnh hằng. Amen.
Pio X Lê Hồng Bảo
“Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời” (Ga 6,27).
Có lẽ đã xa rồi cái thời cả xã hội làm quần quật cả ngày chỉ mong được 2 bữa no bụng. Hiện nay, người ta lên kế hoạch làm việc này việc nọ để đáp ứng cho nhiều nhu cầu khác: ăn phải ngon, mặc phải đẹp, ở phải sang, xe phải an toàn, chơi phải đẳng cấp… Rồi sắm sửa phải là hàng độc, không giống ai mới ngon! Khái niệm “hay hư nát” mà Chúa Giêsu đã dùng xem ra không còn phù hợp nữa. Chỉ có của ăn mới mau ôi, mau thiu… Mà tôi đâu có làm vì của ăn! Tôi làm vì những thứ “hàng hiệu” tôi đang sử dụng đây, tôi đâu thèm xài “hàng Chệt”! Ai dám bảo những thứ “top” tôi đang dùng là “mau hư nát”? Một hôm, thằng út nghịch cái Ipad mới mua thế nào mà rớt từ lầu xuống cầu thang, mặt kính vỡ tan, mainboard gãy, y như miếng sắt trong lò rèn. Tôi cầm “miếng sắt lò rèn” trong tay trầm ngâm hồi lâu để thấy rằng Lời Chúa luôn đúng với mọi thời: cái laptop tôi giữ gìn cẩn thận lắm cũng chỉ được 5-7 năm, chiếc xe đi được 10-15 năm, cái nhà tôi ở được 30-40 năm… rồi còn phải duy tu, bảo dưỡng, nhiêu khê mọi bề! So với thời gian của Thiên Chúa thật chẳng thấm vào đâu. Tôi đã chọn cái hữu hạn thay vì chọn cái vĩnh hằng. Tôi bất chợt nhớ câu chuyện về Mạnh Thường Quân:
Mạnh Thường Quân chính tên là Điền Văn, con Điền Anh. Tuy ít tuổi mà Điền Văn rất khôn ngoan. Thấy cha làm quan, hay vụ lợi, tích trữ của cải mà không chịu làm phúc, một hôm Điền Văn hỏi cha: “Con của đứa con, gọi là gì?”
Người cha nói: “Gọi là cháu.”
Điền Văn lại hỏi: “Con đứa cháu gọi là gì?”
Người cha đáp: “Gọi là chắt.”
Điền Văn hỏi: “Con của đứa chắt gọi là gì?”
Người cha đáp: “Gọi là chút.”
Điền Văn lại hỏi: “Con và cháu của đứa chút gọi là gì?”
Người cha đáp: “Ai biết gọi là gì nữa!”
Lúc đó, Điền Văn mới nói: “Cha làm tướng của nước Tề, nay đã ba đời vua, giàu có hàng ức vạn, mà thiên hạ không thấy có một người nào là hiền tài cả. Cha quên hết cả việc công ích, của dân, của nước. Cha quên tất cả các việc phúc đức, chỉ chăm chăm góp của cải, nhằm để lại cho những người sau này không biết gọi nó là cái gì! Con trộm nghĩ như thế, thật là quái lạ lắm."
Vẫn còn đó chiếc kim chỉ nam Chúa Giêsu đã để sẵn cho chúng ta: “ Công việc của Thiên Chúa là các ngươi hãy tin vào Ðấng Ngài sai đến” (Ga 6,29).
Chỉ cần TIN, thế thôi. Thật dễ dàng và chẳng nặng nhọc gì! Người trao cho tôi cái ách êm ái mà tôi lại chẳng màng, tôi còn bận quàng vào mình những cái ách đầy tranh chấp, thị phi để rồi suốt đời lao tâm khổ tứ… Khổ nỗi, vì TIN, tôi phải thay đổi những tiêu chuẩn lựa chọn vốn đã ăn sâu thành nếp trong cách nghĩ rất ư con người bấy nay:
* Phải bỏ một mối hời chỉ để… giữ ngày Chúa Nhật.
* Phải từ bỏ một công việc có thu nhập cao để giữ đúng luật Chúa và Hội Thánh.
* Phải chịu điểm kém trong kỳ thi vì không quay cóp như mọi người.
* Phải sống đạm bạc vì không nhận đút lót, “lại quả”…
* Phải mở rộng bàn tay trong đời sống hằng ngày nên chẳng tích luỹ được gì.
* Phải nói lời trung thực nên ít được ai ưa.
Nói chung, tôi đành phải chịu mất mát rất nhiều ở đời này nếu tin vào lời hứa: “Và phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống vĩnh cửu làm gia nghiệp” (Mt 19,29). Chọn 100 năm hay chọn vĩnh cửu đây? Tôi lại nhớ cuộc tranh luận của hai anh bạn, một anh rất sùng đạo và một anh thì… vô tín ngưỡng:
* Thời buổi này mà cậu còn tin vào ba thứ vớ vẩn ấy. Đời người được bao lăm mà cậu phải “khổ sở” thế?
* Chính vì đời người ngắn ngủi nên mình càng cần phải hy sinh để đánh đổi lấy cái vô cùng.
* Biết có cái thứ vô cùng ấy không?
* Mình không chắc lắm, nhưng nếu không có thì mình cũng chẳng thiệt hại gì. Bằng như nếu có thì cậu… thua đậm là cái chắc!
Chẳng cần triết lý dông dài cũng có thể khiến ta nhận ra đâu là chân lý. Không thiếu những triết gia, nhà thơ, nhà văn đã phải thốt lên: “Phù du, mọi sự ở đời này đều là phù du…”. Vậy mà, hằng ngày người ta vẫn chen lấn nhau, giành giật nhau cái phù du ấy.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con có được Đức Tin và kiên vững sống như lời Thánh Phaolô khuyên bảo: “Anh em hãy khử trừ lối sống xưa kia. Hãy lột bỏ con người cũ đã bị hư theo những đam mê lầm lạc. Anh em hãy trở nên mới trong lòng trí anh em, hãy mặc lấy người mới đã được tác thành theo thánh ý Chúa trong sự công chính và thánh thiện xứng với sự thật” (Ep 4,22-24). Nhờ đó, ngày sau chúng con mới xứng đáng được hưởng phần gia nghiệp là Nước Thiên Chúa trong đời sống vĩnh hằng. Amen.
Tuesday, September 18, 2012
Thứ Ba 24th Thường Niên
Trong các bài Phúc Âm chúng ta đã được đọc, chúng ta thấy Chúa Giêsu thuờng giảng dạy và chữa những người bệnh với những phép lạ của Ngài, nhưng, hôm nay Chúa Giêsu đơn thuần, giản dị cho chúng ta thấy bản chất con người thật phàm tục của Ngài đó là lòng từ bi xót thương và nhân hậu của Ngài. Điêu này là một nhắc nhở cho chúng ta biết rằng: Mặc dù Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa thật, Nhưng Chúa Giêsu đã xuống trần gian này làm người như một người phàm giữa chúng ta, và vì thế Ngài cũng có tất cả các cảm xúc như con người chúng ta. Hôm nay, chúng ta đã cảm nhận được niềm vui của Chúa Giêsu như một người bạn đồng hành với chúng ta, người bạn đồng hành của tình yêu vô điều kiện, sẵn sàng cứu chữa và làm lành cho chúng ta mỗi khi chúng ta cảm thấy chán nản, không hài lòng hoặc bị tổn thương. Điều cần thiết nhất mà chúng ta phải làm là hãy sẵn sàng và mở rộng tâm hồn của chúng ta để Chúa có thể làm việc nơi chúng ta.
Thursday, September 13, 2012
Thứ Năm 23th Thuờng Niên
"Hãy yêu mến thù
địch và làm ơn cho những người oán ghét các ngươi," (Lu-ca 06:27)
Làm thế nào chúng ta có
thể yêu được những người bách hại chúng ta? Thế là Điên à?
Nhìn lên Thánh Giá Chúa
Giêsu, Với Thiên Chúa mọi sự đều có thể thể hiện. Nếu chúng ta yêu mến Thiên
Chúa và đặt hết niềm tin nơi Ngài, Ngài sẽ ban cho chúng ta sức mạnh và ân sủng
và Chúa Thánh Thần. Tình yêu của Chúa chinh phục tất cả những khổ đau, nỗi kinh
khiếp sợ hãi, những bất công và những nỗi buồn đau của chúng ta. Chỉ có Thánh
giá của Chúa Giêsu Kitô mới có thể giải thoát chúng ta khỏi sự thống trị của sự
gian ác, thù hận, trả thù và oán giận và đem lại cho chúng ta sự can đảm để dep
bỏ mọi ác ý và bù lại những việc tốt lành. Tình yêu và ân sủng đó có sức mạnh
để chữa lành và để cứu chúng ta khỏi sự hủy diệt.
Subscribe to:
Posts (Atom)